Tang Cẩm Văn nghe tiếng đại tỷ gọi, nhìn lại thì thấy Tang Vi Sương đứng trong đám đông, mang theo khí thế mạnh mẽ bẩm sinh, một mình tỷ ấy đứng đó là đủ thu hút ánh nhìn của hắn, những người khác chỉ làm nền mà thôi. Trong lòng hắn ấm áp, đỏ mặt cười với Vi Sương. Giờ khắc này trên mặt hắn nhiều hơn vài phần tự tin, âm thầm mặc niệm: “A tỷ yêu quý, đệ sẽ vì tỷ mà càng nỗ lực hơn”.
Đúng, hắn không phải thiên tài thần đồng, không có thiên phú dị bẩm từ nhỏ hay năng lực đặc biệt gì, cũng không có lòng hiếu thảo cảm động trời xanh khiến hàng xóm láng giềng rưng rưng nước mắt, hắn chỉ là Tang Cẩm Văn mà thôi.
Nhìn gương mặt khẩn trương của đại tỷ, hắn thấy rõ cử động môi của tỷ ấy, tỷ ấy nói muốn hắn theo tỷ ấy trở về.
Cẩm Văn cười nhạt lắc đầu, đại tỷ luôn bình tĩnh giỏi kiềm chế không nên có dáng vẻ đó, tỷ ấy không nên lộ ra sự khẩn trương trước mặt nhiều người như vậy, tỷ ấy là Tang đương gia có thể tự mình đảm đương mọi thứ suốt mười mấy năm, hắn đau lòng thay tỷ ấy, ngược lại lại càng hạ quyết tâm, nhe răng ra cười, nụ cười cực nhẹ cực ngọt.
Hắn sao lại không căng thẳng, phải bộc lộ tài năng giữa nhiều người như vậy, hắn không đủ thông minh, cũng không đủ đặc biệt, càng không có thân thế khiến người khác thương hại, nhưng hắn sẽ cố gắng. Hắn không muốn đại tỷ vì bảo vệ bọn hắn mà bị người khác khống chế, hắn còn muốn cho đại tỷ một lý do rời khỏi thành Hoài Châu.
Nhìn Tang Cẩm Văn cười với nàng, nụ cười như ánh mặt trời, trái tim Vi Sương như bị một thứ gì đó chạm vào, nàng đứng đấy không biết phải làm sao. Nàng cũng chợt nhận ra, Cẩm Văn nhỏ bé dường như cái gì cũng hiểu, thời gian thấm thoát thoi đưa, trong vô thức hắn đã sớm trưởng thành……..
Lưng Tang Vi Sương đột nhiên lạnh đi, cả người như rơi vào đầm băng, Tĩnh Sơ đã rời họ đi như vậy………
Những âm thanh ầm ĩ bên tai khiến nàng choáng váng, thân thể ốm yếu của nàng chao đảo, đột nhiên nàng nắm được gì đó, một bàn tay ấm áp đỡ lấy nàng, tay kia của người nọ nhanh chóng khoác lên vai nàng, ôm chặt thân thể đứng không vững của nàng.
- Lâu Kiêm Gia………
Ánh mắt nàng mờ mịt hồi lâu mới cười thoải mái:
- Tiểu Cẩm trưởng thành rồi, ta ngăn không được đệ ấy.
Nàng mỉm cười đồng thời cảm thấy vành mắt hơi ươn ướt, giờ khắc này những ký ức sớm chiều bên nhau giữa nàng và Cẩm Văn mấy năm qua hiện lên trong đầu, sự non nớt của đệ ấy, sự thẹn thùng và to gan của đệ ấy, nhiều vô số kể những điều về đệ ấy.
- Tiểu Lâu, rồi có một ngày ngươi cũng sẽ rời khỏi ta.
“Gặp nhau vào lúc bình yên nhất, sau khi chiến tranh qua đi, thiên hạ linh lung nắm chắc trong tay, chỉ còn lại một mình trẫm thưởng thức khúc người đi trà lạnh”. Phụ hoàng từng nói câu cuối cùng trong đời Cao Tổ chính là: thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Nhìn khuôn mặt ngây ngốc vô tri như yêu như tà như si như giận của hắn, nàng rũ mi than khẽ:
- Ngươi cũng sẽ vậy thôi……..
Lúc nàng đang than thở thì cả sảnh đường Xuyên Ông các đột nhiên an tĩnh lại, đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của những người chung quanh.
Sao thế? Tang Vi Sương hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy mấy đại đội người ngựa có trật tự tiến vào sảnh đường có thể chứa mấy trăm người.
Nàng nhìn người dẫn đầu, là Thần nhị gia và……….Bạc Ngạn……..
Hai người này nàng biết nên đương nhiên chỉ đưa mắt là có thể nhìn thấy họ, hóa ra là họ tới nên mọi người trong các mới tự giác an tĩnh lại.
Những công tử giai nhân và thương nhân lão gia trong các rất có trật tự tìm vị trí ngồi xuống, Tang Vi Sương và Lâu Kiêm Gia cũng ngồi xuống gần đó, tạm thời tách khỏi bọn Dương Yên, Vấn Ngọc.
Không biết người nào viết văn tế tháng hai, dài dòng nhạt nhẽo, đợi Các lão đại nhân của Văn Uyên các đọc xong thì Tang Vi Sương cũng sắp ngủ gục luôn. Có lẽ đến Đào hoa yến chỉ là phụ, Văn Uyên các chọn nhân tài mới là chính nhỉ?
Mắt Tang Vi Sương không tốt lắm, nàng vốn muốn nhìn tướng mạo trưởng thành của Bạc Ngạn hiện nay nhưng tiếc là mắt nàng kém quá, nhìn xa không rõ, mà Bạc Ngạn thì ngồi xa đến thế, trong lòng nàng rất tiếc nuối. Tiếc vì nàng không thể đến gần nhìn hắn, tiếc vì bài văn tế dài dòng nhạt nhẽo kia, tiếc vì thức ăn ngon la liệt từng bàn nhưng ở trước mặt người khác nàng phải duy trì giáo dưỡng, không thể ăn như hổ đói.
Lâu Kiêm Gia bưng một đĩa bánh mơ đến trước mặt Vi Sương, ngón tay thon dài của hắn kẹp lấy một miếng bánh đưa đến bên miệng nàng, gương mặt tuyệt mỹ của hắn mỉm cười rạng rỡ.
Tang Vi Sương bỗng cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, hồi lâu mới nhận ra có gì đó không đúng! Có người đang nhìn chằm chằm nàng!
Nàng nghiêng mặt qua thì thấy mấy công tử tiểu thư đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng và Lâu Kiêm Gia.
Đầu nàng đầy vạch đen không phải vì họ nhìn hai người không chút kiêng kỵ mà vì hàm ý “đáng tiếc” rõ ràng trong mắt họ.
Đáng tiếc hai người ngọc như hoa kia, càng đáng tiếc hơn là người ngọc như hoa mà là đại nam nhân, nhưng đáng tiếc nhất là hai đại nam nhân lại có loại quan hệ khiến người ta suy nghĩ sâu xa này!
- Ơ………..
Tang Vi Sương nhìn đám công tử tiểu thư kia định giải thích nhưng những người đó lại mang vẻ mặt “chúng ta có thể hiểu” quay đầu đi.
Tang Vi Sương nhất thời như nhai sáp nến, trong thành Hoài Châu sao lại có những thế gia tiểu thư tiến bộ như vậy? Thật đáng ghét! Nàng quay mặt qua giận trừng kẻ đầu sỏ, hắn vẫn duy trì tư thế trước đó, mặt mày dịu dàng như tranh vẽ, đôi môi mỏng khẽ cong một độ cong kỳ dị mà xinh đẹp.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi tới là để khắc ta sao?
Nàng giật miếng bánh mơ trong tay hắn, thấp giọng nghiến răng nói.
Mặt nàng cực kỳ đỏ, cúi đầu ăn mãnh liệt, muốn quên đi những khó xử lúng túng trước đó.
- Đương gia!
Dương Yên đỡ eo, chen qua:
- Tìm được đương gia rồi!
Tang Vi Sương thấy Dương Yên tới thì gương mặt bớt đỏ hơn, hỏi:
- Vấn Ngọc các nàng đâu?
- Đi gặp các thương nhân ngọc thạch rồi.
Dương Yên chỉ về phía Các lão Văn Uyên các, khó giấu kích động nói:
- Tôi vừa đi xem, tam thiếu gia thi viết vào vòng trong rồi, đợi gặp Các lão, sẽ do những Các lão đích thân ra đề.
Tang Vi Sương ngẩn người, hoàn toàn không ngờ Cẩm Văn có thể bộc lộ tài năng trong vòng thi viết, mặc dù phần lớn thời gian là Dương Yên hướng dẫn hắn nhưng việc học của Cẩm Văn nàng hiểu rất rõ, nên vừa rồi nàng không ra mặt cưỡng ép ngăn hắn cũng vì nguyên nhân này, là nàng đã đánh giá thấp đệ đệ của mình, không ngờ Cẩm Văn có thể bộc lộ tài năng trong một trăm người.
- Chuyện này cũng may mà có sư phụ giỏi như ngươi.
Nàng cười, Dương Yên nhất thời đỏ mặt.
Tang Vi Sương biết, trước khi thi viết Dương Yên chắc chắn đã nhắc nhở Cẩm Văn, Các lão Văn Uyên các không phải là lão học giả, không cần những học sinh là mọt sách, họ sẽ không mang tứ thư ngũ kinh ra cho một đám trẻ ranh điền vào chỗ trống mà nhất định sẽ ra đề cần tư duy sinh động.
- Đương gia, làm gì có.
Dương Yên cúi đầu hơi xấu hổ, lúc hắn ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng cao lớn đi về phía họ.
- Thần, Thần nhị gia..?
Hắn vừa thốt ra tiếng thì Tang Vi Sương giật mình quay đầu lại, người đó đi ngang trước mặt họ, chỉ gật đầu một cái chào hỏi, thể hiện là họ có quen biết.
Nàng hơi thả lỏng, không phải đến tìm nàng là tốt rồi, nàng còn tưởng hắn đến hỏi nàng chuyện Cẩm Văn dự thi Văn Uyên các.
- Thần nhị gia chắc là bị mấy Các lão mời đi tuyển chọn học sinh.
Dương Yên gãi đầu nói, bên kia là đài xem lễ của Xuyên Ông các, cũng chính là nơi tuyển chọn học sinh Văn Uyên các.
- Vậy chúng ta cũng đi xem Cẩm Văn.
Tang Vi Sương dẫn đầu đứng dậy, đúng lúc có thể thoát khỏi ánh mắt “độc hại” của đám công tử tiểu thư xung quanh.
Tang Vi Sương đi rồi, đám công tử tiểu thư kia đến phía sau Xuyên Ông các chơi Lưu thương khúc thủy(một tập tục uống rượu độc đáo thời cổ đại, người ta thả ly rượu trôi theo dòng nước, ly rượu ngừng ở chỗ người nào người đó sẽ phải làm theo yêu cầu, thông thường là làm thơ), đây cũng là một phần của Đào hoa yến, thông qua Lưu thương khúc thủy chọn ra người xuất sắc nhất nhận phần thưởng lớn nhất.
Loại trò này kiếp trước Tang Vi Sương chơi chán rồi, đoán chừng đợi chốc lát sẽ có câu đối hay thơ ca gì đó. Chẳng qua là, nàng sớm đã không còn cảm giác mới mẻ và tự hào khi biểu diễn tài hoa trước mặt mọi người như trước kia nữa.
***
- Đương gia, tôi đã hỏi rồi, tổng cộng có hai mươi người vào vòng này, nhưng Văn Uyên các chỉ đem mười người về Lạc đô.
Dương Yên nói nhỏ bên tai Tang Vi Sương.
- Chỉ mười người?
Tang Vi Sương sinh nghi, trước kia Văn Uyên các mỗi ba năm chọn một trăm người vào các, cả Diêu Nam chỉ tuyển mười người thì chín mươi người kia tuyển ở đâu?
- Nghe nói lần tuyển học sinh này của Văn Uyên các được đương kim Hoàng thượng và hai vị thừa tướng rất coi trọng……….
Dương Yên lại nhẹ giọng bổ sung thêm một câu, lúc nãy hắn đã bỏ ra ít ngân lượng để đổi lấy tin tức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...