Thê Tử Của Chàng Câm

Vẻ mặt Thần nhị gia âm trầm, đôi môi tựa như mang ý giễu cợt:

- Không, gia càng thích câu “Khả liên Vô Định hà biên cốt, Do thị xuân khuê mộng lý nhân” hơn.(Trích bài thơ “Lũng Tây hành kỳ 2” của Trần Đào, Trần Trọng San dịch thơ: “Bên sông Vô Định xương tàn, Vẫn người trong giấc mộng xuân khuê phòng”)

Hắn nói xong, hơi nghiêng mặt nhìn Tang Vi Sương, tức thì đôi con ngươi lạnh lẽo nheo lại như chấn động.

Có trách thì trách Tang Vi Sương hai má ngà ngà say, môi cũng xinh đẹp hơn ngày thường, đôi mắt thanh khiết lạnh lẽo kia lúc này vì say rượu mà lại càng mê li. Trong lòng Thần Tố Hi biết rất hiếm thấy Tang Vi Sương thế này, hơn nữa hắn không muốn cho càng nhiều người thấy.

Hắn không chút nghĩ ngợi vung tay lên, mỹ nhân dẫn Tang Vi Sương đến nhanh chóng bước qua.

- Nhị gia có gì căn dặn ạ?

Mỹ nhân này là chưởng quỹ Hoài Giang Dã Cư, cũng là người của Thần Tố Hi.

- Dẫn nàng đi phòng bên tỉnh rượu.

Vũ Ly nghe vậy, vội đích thân bước lên trước đỡ Tang Vi Sương, y phục tay áo rộng của hắn nhanh chóng che lại gương mặt say rượu của nàng.

- Tiểu công tử cũng là kỳ nhân, uống Tam Trúc mà có thể say đến thế này.

Hắn nói như vậy một là để thuận lợi đưa Tang Vi Sương đi, hai là để thu hút ánh mắt của mọi người có mặt, ánh mắt những người đó chỉ tập trung trên người Vũ Ly.

Không có ai quan tâm nhiều hơn, mọi người vẫn tiếp tục uống rượu xem ca múa.


Trong phòng bên, Vũ Ly cho Tang Vi Sương nửa tỉnh nửa say uống trà giải rượu, hồi lâu Tang Vi Sương mới tỉnh táo lại hé mắt ra nhìn, vẻ mặt ngơ ngẩn ngồi ở đó, Vũ Ly thấy bộ dạng nàng như vậy có chút buồn cười.

Hắn hỏi nàng:

- Công tử muốn ăn gì không?

Nàng không để ý tới hắn.

Hắn lại hỏi:

- Công tử tỉnh rượu chút nào chưa?

Nàng vẫn mặc kệ.

Tang Vi Sương giống như đã rơi vào “hỗn độn”, ha ha, nàng chỉ đang nghĩ hôm nay Thần nhị gia muốn nàng đi dự tiệc là vì cái gì? Nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không ra.

Là muốn cho nàng biết Thiệu Nam đang đánh giặc nhưng thành Hoài Châu của hắn vẫn có thể phong hoa tuyết nguyệt, hắn có thể dốc sức lực của mình bảo vệ thành Hoài Châu rất tốt, để người Hoài Châu vẫn có thể đêm đêm nghe hát? Hắn có năng lực này?

Hay muốn cho nàng biết Thần gia của hắn căn bản không để tâm gì đến thiên hạ chiến sự mà chỉ muốn ngồi ở Hoài Châu được ngày nào hay ngày ấy, đêm đêm nghe hát, xa xỉ phồn hoa, say sưa như mộng?

Hoặc hắn chỉ đơn giản muốn nàng được mở mang tầm mắt, để nàng biết ở thành Hoài Châu này hắn chính là bá vương một cõi, một Tang Vi Sương nho nhỏ muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn thực khó hơn cả lên trời? Cho nên muốn khuyên nàng từ bỏ ý định chạy trốn?


Tang Vi Sương càng suy nghĩ lung tung thì biểu cảm trên mặt càng thêm sinh động, lúc cau mày, lúc nhăn mũi, lúc lại nhe răng trợn mắt. Vũ Ly thấy vậy vừa không hiểu ra sao vừa muốn cười to bất chấp hình tượng, hắn chưa từng thấy ai say rượu lại đáng yêu đến thế, khiến người khác buồn cười đến thế.

Những hán tử khi say rượu nếu không phải vung quyền đánh người thì là mắng to thô tục, các công tử khi say rượu nếu không phải thượng thổ hạ tả(vừa ói vừa tiêu chảy), thể diện mất hết thì là thần trí không còn, mặc cho người khác làm gì tùy thích. Còn người trước mặt đây say rượu lại xem người khác như không tồn tại vậy. Rất thú vị.

- Tang tiểu công tử, ngài tỉnh chưa? Ngài vừa không lên tiếng vừa không gật đầu ra hiệu thì tôi phải thưa lại với Thần nhị gia thế nào?

Vũ Ly ngồi đối diện Tang Vi Sương, dường như không nhịn nổi nữa mới lên tiếng càm ràm.

Tang Vi Sương cảm thấy chếnh choáng, trước mặt lại có thêm một kẻ càm ràm như năm trăm con vịt khiến đầu nàng đau muốn nứt ra.

- Ta nói này………công tử……….xin cậu thương xót để ta nằm một lát……….

Tang Vi Sương thực sự không thừa sức đấu võ mồm với người này. Tửu lượng của nàng trước đây đã chả ra sao, hơn nữa còn không có đồ nhắm, sinh nhật mười hai tuổi của nàng, tiểu cô cô lén đổi rượu trái cây của nàng thành “Túy Tiên Ông”, Túy Tiên Ông đó không nhạt như rượu Tam Trúc này, nàng chỉ nhấp một ngụm đã choáng váng mặt mày. Thậm chí còn gây ra bi kịch Hoa Dương say ngã Hoa Thanh Trì nữa.

Phải, năm đó cũng là mùa này, gió xuân khi ấm khi lạnh, y phục không mỏng không dày, nàng say túy lúy đi trên đường phía trước Hoa Thanh Trì rồi mất thăng bằng ngã xuống ao, lúc đó đã dọa các cung nữ bên cạnh nàng một trận.

Nàng còn nhớ lần đó mẫu hậu xưa nay hiền hòa dịu dàng đã trách cứ tiểu cô cô.

Nhớ đến ngày hôm đó, hồi ức của nàng không phải là nỗi sợ hãi vô bờ trong làn nước lạnh băng của Hoa Thanh Trì mà là nỗi bất đắc dĩ sâu sắc cảnh còn người mất qua năm tháng……..

Ninh Dương, giờ đây người đang say ở nơi nào, đang nghĩ trò trêu đùa người khác ở nơi đâu?...


Không biết qua bao lâu, Tang Vi Sương cảm thấy sau khi ngủ một giấc, cảm giác say của nàng đã hoàn toàn biến mất, nàng tỉnh lại đúng lúc Vũ Ly vào phòng, nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, thật lâu trong mắt mới khôi phục sự minh mẫn.

Nàng ngạc nhiên, giật mình vì mình đã ở đây lâu lắm rồi, nàng ngồi dậy khỏi giường, nhìn về phía Vũ Ly nói:

- Xin hỏi công tử hiện đã là giờ nào?

Vũ Ly thấy nàng nói chuyện rõ ràng thì biết nàng đã tỉnh rượu, vội cười nói:

- Tang công tử khi say rất đáng yêu, dáng vẻ bây giờ lạnh nhạt quá.

Tang Vi Sương sững sờ, không hiểu người này sao lại nói như vậy, nàng chỉ thấy trong lời của hắn có ý không nghiêm túc nên không có thiện cảm. Không mong chờ có được câu trả lời nghiêm chỉnh nào từ hắn, nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, muốn biết bây giờ là giờ nào.

Ánh mắt Tang Vi Sương vừa đưa qua cửa sổ thì nghe người kia nói:

- Tang công tử, bây giờ là giờ Tuất ba khắc.

Tang Vi Sương giật mình, đã muộn thế, Tiểu Lâu cũng sắp đi ngủ rồi, ai da, nàng phải nhanh chóng về thôi.

- Công tử, ta muốn về, công tử có biết hiện tại Thần nhị gia có đang tiếp khách không?

Trên mặt Tang Vi Sương lúc này còn hơi đỏ sau khi say rượu, Vũ Ly chăm chú nhìn nàng, nhìn dáng vẻ hơi khẩn trương của nàng, không hề thấy phản cảm, ngược lại còn vui tai vui mắt, rất thú vị.

- Đương nhiên.

Lúc này Thần nhị gia chắc chắn đang tiếp khách, một tay hắn chống cằm, ánh mắt tinh ranh:


- Cậu muốn về à? Không được, Thần nhị gia chưa có ý rời đi, tôi sao có thể để cậu đi trước chứ?

Tang Vi Sương biết không nói được với người này, nếu nàng đi tìm Thần nhị gia, nhất định Thần nhị gia sẽ nghiêm mặt với nàng, hắn đã lường trước là nàng không dám đắc tội hắn trước mặt nhiều người, còn hắn thì rất vui vẻ áp chế nàng trước mặt người khác, nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của nàng. Nàng ngốc mới đi tìm hắn lớn tiếng chào hỏi rồi về phủ, nàng thà rằng hắn ở trong nội trạch giáo huấn nàng chứ không muốn mất thể diện trước mặt người khác.

- Vị công tử này, đầu tiểu đệ đau quá, thật sự không thể đợi lâu, nếu đợi tiếp nữa thì không chỉ làm mất mặt Thần nhị gia mà còn có thể mất mạng. Đệ đành về phủ trước………

Lời còn chưa dứt, người đã chuồn mất.

Vũ Ly sững sờ, đuổi theo nhưng Tang Vi Sương sớm đã xuống lầu chạy mất dạng.

- Này, cậu biết đường chứ?

Vũ Ly mặt mũi biến sắc rống to về hướng người nào đó chạy mất.

- Biết!

Tang Vi Sương đã đi mất chỉ còn tiếng nói vọng lại.

***

Đến khi trở lại Thần gia biệt phủ, phu xe để Tang Vi Sương xuống rồi đánh xe về phủ, nàng gõ liên tục mấy cái lên cửa nhưng không ai trả lời. Trong bụng nàng sốt ruột bèn leo tường vào trong.

Sau khi vào biệt phủ, Tang Vi Sương chạy thẳng đến viện của Lâu Kiêm Gia và Cẩm Văn ở liền phát hiện trong viện đèn đuốc sáng choang, cả viện đều là tiếng cười nói vui vẻ!

Hóa ra mọi người đều ở đây! Hèn gì ngay cả một người mở cửa cho nàng cũng không có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui