Edit Hoa Trong Tuyết
Mãn phu dân dã đương nhiên rất am hiểu về các loại dưa, xới đất tơi xốp, tưới nước gieo hạt, Tiêu Ngư nhìn hắn làm việc, thành thạo mạnh mẽ, còn cảm thấy rất thú vị.
Lúc trước nàng còn không phục. Cảm thấy hắn xem nhẹ người khác, hiện tại xem ra, chỉ nói lý luận suôn còn không có thiết phục bằng hành động thực tế.
Tiêu Ngư đứng bên cạnh hắn, mép váy và giày đều dính bùn đất, liền đập mạnh mấy lần, hắn dừng lại nhìn nàng, nàng nhanh chóng bước qua giúp hắn lau mồ hôi sau đấy đưa nước cho hắn uống. Tiêu Ngư cảm thấy, nàng dâu nhỏ ở nông thôn, có lẽ cũng đều như vậy?
Nguyên ma ma và Xuân Hiểu Xuân Trà đứng một bên nhìn. Xuân Trà cười cười, nhỏ giọng nói: "Bây giờ nhìn qua, nương nương của chúng ta và Hoàng Thượng đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi." Hoàng Thượng thật sự đối xử với nương rất tốt, nhưng những lúc bình thường, lúc không tươi cười, lại rất dọa người.
Lại nói, " giống như đôi vợ chồng ở thôn quê."
Đúng thật là rất xứng đôi. Chỉ là nếu thật sự sống ở thôn quê, sao có thể nhẹ nhàng như vậy? Nương nương từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, da mịn thịt mềm, sao có thể chịu được việc phơi nắng phơi gió trên đồng ruộng? Từ nhỏ đến bây giờ nàng còn chưa chân chính chịu khổ cực... cũng chỉ mong nàng cả một đời đều như vậy. Nguyên ma ma nhìn hai con người một cao lớn một nhỏ nhắn trước mắt, vui mừng cười cười.
Rất nhanh đã làm xong. Tiết Chiến một tay cầm cuốc, lại nhìn thê tử đứng bên cạnh, bây giờ nhìn đi, cũng có chút quan tâm.
Bây giờ hắn là Cửu Ngũ Chí Tôn, nàng hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nếu hắn là một nam tử bình thường ở thôn quê, nhất định hắn cũng sẽ không để thê tử của mình phải chịu khổ.
Tiêu Ngư thấy hắn nhìn mình, nghĩ hắn lại muốn nàng lau mồ hôi, lấy khăn tay của mình ra, giơ tay lên... hắn lại khom lưng xuống, hơi thở nam nhân đột nhiên tới gần, mang theo mùi mồ hôi lẫn mùi đất. Bởi vì hắn cao hơn nàng rất nhiều, tư thế xoay người này cũng giống như đùa giỡn với tiểu hài tử.
Tiêu Ngư trợn tròn mắt, nghi ngờ nhìn hắn.
Gương mặt chảy ra mồ hôi nên hiện lên ánh nước, đầu của nam nhân là nhiều mồ hôi nhất, chà xát qua lại, mồ hôi từ cái trán, chảy theo sóng mũi, dọc theo quai hàm rơi roi xuống, rơi vào bên trong cổ áo của hắn.
Phía dưới áo bào, là cơ bắp cường trán, cơ bắp trên thân thể nam nhân... thô ráp, dã tính, nhưng lại mang mười phần hương vị nam nhân.
Hắn nhìn nàng, khuôn mặt lạnh thấu xương đều trở nên nhu hòa, Tiêu Ngư sửng sốt, thấy hắn chậm rãi bước tới gần, liền theo bản năng lùi ra sau một bước.
Chỉ là đất này gập ghềnh, làm cả người Tiêu Ngư lung lay.
Hắn đưa tay ra, dễ dàng ôm eo của nàng, đỡ lấy nàng, sau đó mỉm cười, thanh âm thật thấp, chậm rãi nói một câu: "... nương tử của ta thật tốt."
Chờ lúc Tiêu Ngư lấy lại tinh thần, hắn đã đi đến phía cửa sổ của điện.
Tiêu Ngư đứng tại chỗ, hai gò má ửng đỏ. Nhìn bóng lưng của hắn, thấy long bào màu đen và giày gấm đều dính bùn, thân hình của hắn khôi ngô mà thẳng tắp. Sau đấy lại nhìn những hàng hạt giống dưa chỉnh tề bên cạnh, mới nắm chặt cái khăn tay dính đầy mồ hôi của nam nhân, sau đó kịp phản ứng, bước nhỏ đi theo.
Tiết Chiến đi tịnh thất tắm rửa, Tiêu Ngư cũng phải tẩy rửa, tuy nói nàng không có chảy nhiều mồ hôi, nhưng cũng cằm cuốc cũng dính đất. Sau khi nàng rửa tay trở lại, Tiết Chiến đã tắm xong đi ra, Tiêu Ngư lau khô hai tay, đi qua giúp hắn măc quần áo.
Tiết Chiến cúi đầu nhìn đầu của nàng, nói: "Nếu như Hoàng Hậu yêu thích cày đất làm ruộng, sau này trẫm sẽ tự mình dạy nàng."
Cái này cũng quá phiền toái, nhưng hắn bận bịu như vậy... Tiêu Ngư cũng chỉ xem như là lúc này hắn đang cao hứng nên nói như vậy, cũng liền theo ý của hắn, gật đầu nói: "Thần thiếp cám ơn Hoàng Thượng."
Lại nghe hắn nói: "Hôm nay trẫm để Triệu Hoàng vào cung nói chuyện với nàng, làm sao? Không phải nàng rất thích hắn sao? Sao không nói chuyện nhiều một chút?"
Không phải hắn rất để tâm tới chuyện của tiền triều sao? Trong lòng Tiêu Ngư thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp.
Giúp hắn mặc xong long bào, buộc lại đai ngọc, một đôi tay nhỏ nhắn vòng lên vòng eo thô chắc.
Sau đó nghiêm túc nói: "Sự việc hôm đấy, thần thiếp đã biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không gạt Hoàng Thượng. Còn An Vương, thần thiếp cảm thấy trước đây Hoàng Thượng an bài như vậy đã là rất tốt, thường xuyên vào cung, có chút không thỏa đáng lắm." Đế vương tiền triều, mặc dù chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng thường xuyên xuất hiện trong cung, tóm lại vẫn là không tốt.
Tiết Chiến thấy nàng nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, thu liễm ý cười, nhàn nhạt nói: "Trẫm biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Trẫm đã giữ lại cho hắn một mạng, chỉ cần hắn không làm ra chuyện gì quá đáng, trẫm sẽ không động đến hắn."
Đúng là nàng sợ hắn sẽ hại Triệu Hoằng. Tiêu Ngư há to miệng không nói chuyện, yên lặng giúp hắn mặc ngoại bào, nhón chân lên giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lại xoay người vuốt lại vạc áo choàng đang bị cuốn nếp của hắn. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Thấy ánh mắt của hắn có chút không vui, khác hoàn toàn với dáng vẻ giúp nàng trồng dưa lúc nãy.
Nàng nói: "Hoàng Thượng nhân từ, là thần thiếp lòng tiểu nhân." Nhìn hắn giống như thô ráp, nhưng lại có khả năng ngồi lên vị trí này, sao có thể chi là một nông phu thôn dã? Hắn nhìn rõ được suy nghĩ của nàng, nàng che che lấp lấp, ngược lại càng che càng lộ.
Tiết Chiến ừ một tiếng, nói ra: "Lúc trước trẫm thấy nàng ở trong cung buồn bực, mới cố ý để mụi mụi của Quách đại nhân vào cung nói chuyện với nàng. Nàng không vừa ý nàng ta, vừa lúc tháng sau là sinh nhật của nàng, đến lúc đó sẽ làm lớn một chút, nàng muốn mời ai thì cứ mời, hảo tỷ muội mà nàng hay nói chuyện, nếu muốn giữ lại trong cung thêm một thời gian, trẫm cũng không có ý kiến."
Quách Tố Nghi... nhớ tới vị Quách cô nương kia, nhìn Tiết Chiến trước mặt, Tiêu Ngư lại suy nghĩ, nếu như người xới đất trồng dưa là Quách Tố Nghi, tất nhiên sẽ không bị hắn chế dễu là tay chân vụng về.
Cuối cùng nàng cũng không làm được nông phu thôn dã, giúp hắn lau mồ hôi đưa nước, cũng chỉ là nhất thời cảm thấy thú vị. Giặt quần áo nấu cơm, chẻ củi nấu nước, nàng đều không có làm qua.
Tiêu Ngư nói: "Thần thiếp và Quách cô nương cũng không phải không hợp ý, chỉ là —— "
Mà Tiết Chiến giống như là không có nghe thấy cũng không bận tâm đến vấn đề này, sau khi mặt xong y phục, nói với nàng: "Được rồi, trẫm còn có chút tấu chương phải phê, sẽ trở về trễ."
Tiêu Ngư gật đầu, tiễn hắn ra Phượng Tảo Cung.
...
Ngày hôm đấy sau khi Hạ Mậu từ Thần Cơ Doanh trở về, vào phủ, quản gian liền ra đón, sau lại nói với hắn: "Đại nhân, người ở Hàm Quang viện cứ nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, nha hoàng phục vụ cũng không biêt phải làm sao, người xem... tiếp tục như thế, người cũng sẽ chết vì đói."
Quản gia của Hạ Mậu là một ông lão cùng thôn, ngày trước lúc còn ở trông thôn cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, bởi vì vợ hắn chết, đứa con trai độc nhất năm ngoái cũng chết trận, chờ cho nên sau khi Hạ Mậu ổn định, liền đưa hắn vào phủ làm quản gia.
Hạ Mậu mặc dù trẻ tuổi, hiện nay cũng đã là phó tướng của Thần Cơ Doanh, dáng vẻ anh tuấn, làm người chính trực thiện lương, có rất nhiều nhà đến cửa làm mai rồi. Tân đế cũng rất xem trọng hắn, chỉ là mỹ nhân, không tìm thấy nói phù hợp liền đẩy đến đây, tất cả đều nhét vào phủ của hắn.
Nếu là những người khác, tất nhiên rất vui vẻ.
Nhưng Hạ Mậu tính tình bảo thủ trung thực, những mỹ nhân nũng nịu kia, tất cả đều không chạm vào, có thể tặng liền tặng... thật vất vả mới tặng hết người, Hoàng Thượng lại thưởng một người.
Hơn nữa cũng không phải là quý nữ bình thường.
Hạ Mậu có chút đau đầu, nghĩ nghĩ cô nương kia tuổi cũng trẻ như vậy, nếu cứ như vậy mà chết đói, cũng thật là đáng tiếc. Thế là dùng sức nắm bội kiếm bên hông, gương mặt tuấn tú hơi nhăn lại, mới nói một câu: "Ta đi xem một chút."
Hạ phủ khí phái, hàng lang trang trí gạch đá điêu khắc, cong cong uốn lượn. hại mậu ở tại chính phòng của đông viện, nữ quyến đều an bài ở tây viện.
Trong Hàm Quang viện có một ao sen, mặt phía nam đắp một cây cầu đá, dẫn đến một đình nghỉ mát bát giác. Hạ Mậu bước chân mạnh mẽ đi vào bên trong, lúc đi đến của sân, chợt dừng một chút, do dự một chút, mới đi vào.
Quả thật đúng như quản gia nói, cửa phòng sơn hồng khắc hoa đóng kín, hai nha hoàn áo xanh đang bê đồ ăn đứng ở bên ngoài.
Đầu tiên Hạ Mậu gõ lên cửa vài cái, thấy bên trong không có động tĩnh, mới đưa tay đẩy, phát hiện bên trong cài then cửa, mới lui về sau hai bước, vừa nhấc chân, "Ba" một tiếng, đá văng cửa phòng.
Hạ Mậu bước vào, trong phòng một mảnh hỗn độn, vung màn lụa lên nhìn một chút, lại không tìm thấy người. Sau khi mở cửa tủ đứng làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa ra, mới thấy người cuộn tròn ở bên trong.
Hai tay nắm lấy cây trâm nhìn hắn, ánh mắt hung ác, chỉ là dáng người của nàng đơn bạc, nhìn không có chút uy hiếp nào, giống như một con gà con bị chọc nổi giận.
Người bên trong chính là người bị Hạ Mậu bắc lại mấy hôm trước, mới được tân đế ban cho Đại Ngụy trưởng công chúa Triệu Họa.
Triệu Họa nhìn thấy người trước mặt, liền nhận ra hắn là người mấy ngày trước bắt mình Hạ Mậu, nhất thời trợn mắt nhìn nhau, nghiêm nghị nói: "Ngươi là đồ nghịch tặc, nếu dám bước tới, đừng trách ta hạ trâm vô tình!"
Hạ Mậu thấy nàng dương cung bạc kiếm, thần sắc căng cứng, giống như là hắn muốn khinh bạc nàng vậy. Liền kiên nhẫn nói: "Hoàng Thượng đã ban thưởng ngươi cho ta, sau này... nàng chính là ngươi của ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng."
Triệu Họa cũng không phải cô nương bình thường, hắn cũng không thể tùy tiện mang đi tặng, Hoàng Thượng đã ban người này cho hắn, hắn chỉ có thể để nàng bên cạnh mình.
Nói đến tân đế, Triệu Họa trợn to mắt, kích động nói: "Cũng chỉ là một tặt tử cướp đoạt ngôi vua, cũng dám xưng đế? Triệu Họa ta dù có chết, cũng sẽ không để ngươi làm nhục!" Nàng khẽ cười một tiếng, nghĩ tới điều gì, lại nói, " Tiết Tặc kia xem tất cả nữ tử Đại Ngụy đều giống như Tiêu Ngư sao, vì mạng sống, có thể giao bản thân cho tặc tử có thù phá nhà đoạt nước."
Hạ Mậu biết, Trường Ninh trưởng công chúa và hoàng huynh Triệu Dục là huynh muội tình thâm, nhưng nghe nàng nói Hoàng Hậu nương nương như vậy, liền cảm thấy không vui. Lại nói, hắn cũng đâu có làm nhục nàng.
Nhìn lên nhìn vào mặt Triệu Họa, mặc dù quần áo chật vật, nhưng cũng nhận ra đây là một nữ tử đung mạo không tầm thường.
Triệu Họa nghiến răng nghiến lợi: "Lại nhìn, ta liền móc hai tròng mắt của ngươi ra."
Chỉ là cái tính tình này... quyết liệt một chút. Hạ Mậu sờ lên mũi nghĩ nghĩ.
Hạ Mậu quay đầu đi, không nhìn nữa nàng, nhưng khi hắn quay đầu, Triệu Họa ngồi trong tủ bỗng nhiên đánh tới.
Lúc Hạ Mậu phát hiện ra, trâm trong tay nàng đã làm rách da trên cánh tay hắn.
Thị vệ bên ngoài lập tức vọt vào.
Hạ Mậu ngăn bọn họ lại, đưa tay ra hiệu cho bọn họ ra ngoài. Sau đó đoạt lấy cây trâm trong tay Triệu Họa, vứt ra ngoài cửa sổ.
Một tay của hắn ôm lấy cánh tay bị thương, máu tươi từ vết thương chảy xuống cuồng cuộng, nhưng ngay cả mày hắn cũng không nhăn, âm thanh bình tĩnh nói: "Ta Hạ Mậu từ trước đến nay chưa từng khi dễ nữ nhân. Ngươi là người Hoàng Thượng ban cho ta, cho nên ta không thể để cho ngươi đi, nhưng ngươi có thể tùy ý đi lại trong phủ, ta sẽ không hạn chế ngươi. Còn có... tiền triều mục nát, quan lại bao che cho nhau, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, cần chính yêu dân, rõ như ban ngày. Ta biết ngươi là người của hoàng thất tiền triều, trong lòng tất nhiên không dễ tiếp nhận, nhưng luôn luôn phải đối mặt. Nếu như ngươi nghe lời chút, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, nếu như ngươi còn như vậy, có chết đói, ta cũng sẽ không xen vào nữa."
Nghĩ nghĩ, Hạ Mậu nghĩ tới dáng vẻ của Hoàng Hậu nương nương, cảm thấy nàng tuổi còn trẻ, lại rất lương thiện, mới nói: "Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ là một nữ tử, có một số việc cũng không phải là nàng có thể làm chủ. Nàng và Hoàng Thượng đế hậu tình thâm, chưa chưa hẳn là một mối nhân duyên không tốt."
Nếu Hoàng Thượng không cưới Hoàng Hậu nương nương, nàng tuổi vẫn nhỏ như vậy, phải thủ tiết cả đời... như vậy đán thương biết bao.
Mà nay, thay đổi triều đại sẽ không tránh khỏi máu đổ người chết, bây giờ toàn bộ phủ Hộ Quốc công đều quy thuận, lại cứ nhắc đến Hoàng Hậu nương nương không thả làm gì?
Triệu Họa cười lạnh. Ngày xưa hoàng huynh đối xử với nàng không tệ, bây giờ chưa bao lâu, nàng đã gả cho người khác, lại còn là nghịch tặc đoạt nước, quả nhiên là bạc tình bạc nghĩa, dâm đảng vô sỉ. Nàng biết mình không phải là đối thủ của người này, nhàn nhạt châm chọc nói: "Ngươi lại giúp nàng nói tốt."
Nhớ tới dung mạo của Hoàng Hậu, bên tai Hạ Mậu như bị phỏng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tháng sau chính là sinh nhật mười lăm tuổi của Hoàng Hậu, trẻ tuổi như vậy..." Nếu như lúc ấy vì quốc gia mà mất mạng, rất đáng tiếc.
Triệu Họa buông tầm mắt xuống, lẩm bẩm nói vài câu, chợt nhìn về phía Hạ Mậu, nói thẳng: "Ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc."
Hạ Mậu sững sờ, con mắt trợn to. Giọng điệu này, nàng cao cao tại thượng bàn điều kiện với hắn, hắn nhíu mày, bất mãn lầm bầm một câu: "Tại sao ta phải đáp ứng ngươi?"
"Nếu ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ tiếp tục tiệt thực."
Giống như ai... xin nàng ăn cơm vậy. Trong lòng Hạ Mậu thầm nghĩ.
...
Ngày hôm đấy lúc Tiêu Ngư mang điểm tâm trà nước đến, Tiết Chiến đang bắn tên ở ngự hoa viên.
Nàng đứng đấy nhìn, thấy hắn tay cầm tiễn, cánh tay dài kéo một phát, liền kéo căng dây cung ra, sau đó "Sưu ——" một tiếng, mũi tên liền thẳng tắp bắn tới.
Chính trúng hồng tâm.
Nam nhân tư thế oai hùng đứng thẳng, ánh mắt chuyên chú, như mãnh thú trong rừng, chim ưng trên trời, cả người tràn đầy sức mạnh.
Từ nhỏ Tiêu Ngư đã sinh ra ở thế gia, tất nhiên là thường thấy phụ thân và ca ca luyện tiễn, chỉ là thấy cũng nhiều, nên cũng sẽ hiểu biết chút ít. Tiết Chiến đấu võ luyện tiễn, cũng rất có bài bản, chỉ là... một hán tử dân dã, không biết là ai đã dạy hắn?
Tiêu Ngư đứng yên trong chốc lát, thấy hắn xoay người nhìn mình, mới tiếp tục đi tới.
Tiết Chiến thấy nàng chậm rãi đi tới, chân bước khoan thai, trong sáng như ánh trăng, lại cười nói: "Hoàng Hậu thấy tiễn thuật của trẫm như thế nào?"
Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Tiễn thuật của Hoàng Thượng, tự nhiên không ai bằng."
Tiết Chiến khẽ cong khóe miệng, dường như rất hài lòng câu trả lời của nàng, sau đó cúi đầu nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi trẫm thấy vẻ mặt của nàng hốt hoảng, đang suy nghĩ gì?"
Nàng nghĩ giừ hắn cũng muốn quản sao? Tiêu cá nhìn mặt mày của hắn, nhớ tới một kiện chuyện thú vị, mở miệng nói ra: "Thần thiếp chỉ là nghĩ đến, nghe nói lúc trước Hoàng Thượng đi săn ở Ly Sơn, tay không tấc sắt có thể đánh chết được một con báo, cảm thấy rất là oai hùng."
Tiết Chiến cười: "Như thế, vậy lần sau đi săn, trẫm sẽ mang nàng đi cùng, để nàng nhìn dáng vẻ oai hùng của trẫm, thế nào?"
Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, liền lắc đầu.
Thấy hắn nghi hoặc nhìn mình, mới giải thích: "Thần thiếp nghe nói Ly Sơn này có dã nhân, chuyên ăn thịt người thịt uống máu người, so với hổ lang còn hung mãnh hơn... thần thiếp vẫn là không nên đi."
Tiết Chiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, đôi mắt sáng rỡ, thần sắc rất là nghiêm túc, là thật e ngại dã nhân, mới chậm rãi hỏi: "Dã nhân kia, Hoàng Hậu đã từng gặp qua?"
Nếu chỉ là lời đồn, nàng cũng sẽ không e sợ như thế. Tiêu Ngư gật đầu, nói: "Tất nhiên, lúc thần thiếp còn nhỏ tuổi, cũng theo phụ thân đến Ly Sơn săn bắn, liền gặp được... cũng may thần thiếp nhanh nhẹn, trốn được một kiếp."
Nàng biết Ly Sơn có đặt bẫy rập, dụ dã nhân đến chỗ ấy, dã nhân kia mặc dù hung mãnh, nhưng cũng chỉ là dã thú, muốn giết cũng sẽ rất đơn giản, tất nhiên sẽ bị dụ vào trong bẫy sắt. Nhưng sau khi nàng cùng phụ thân tiến lại nhìn, lại thấy bẫy thú làm bằng huyền thuyết bị bẻ cong, chỉ còn lại một vũng máu lớn.
Thấy Tiết Chiến trước mặt không nói gì, Tiêu Ngư khẽ gọi hắn một tiếng, thận trọng hỏi: "Hoàng Thượng, ngài đang suy nghĩ gì?"
Tiết Chiến lúc này mới cười cười, mắt đen nặng nề nhìn nàng, mặt mày tuấn lãng giống như núi xa.
Liền nghe âm thanh trầm thấp của hắn nói ra: "Trẫm đang suy nghĩ... ban đêm nên thương nàng như thế nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...