Thê Tử Chi Phúc Vi Hôn
Khi chiếc xe ngựa ngày một lúc lắc mạnh hơn rồi dừng lại Mạc Phúc vén rèm xem xét, tiểu Tuệ và phu xe không thấy đâu chỉ còn một mình hắn với chiếc xe ngựa ở giữa rừng. Mạc Phúc khẽ nhếch mép cười, là thuật che mắt, giữa thành trấn nhưng bọn họ lại lạc vào rừng già thì chỉ có thuật che mắt. Phu xe và Tiểu Tuệ hẳn là ở gần đây thôi, mong rằng bọn họ không tự tách mình đi khỏi quá xa. Phu xe dừng xe vì có người chặn đường, khi vén rèm lên hỏi khách nhân thì chỉ thấy một con báo đang ngủ, lão hoảng hốt bỏ chạy. Xe đột ngột dừng lại khiến Tiểu Tuệ tỉnh giấc, khi nhìn vào sau xe thì thiếu chủ đã đi đâu đó mất dạng, nàng chạy quanh tìm kiếm.
- Tiểu thư, đó là thuật che mắt sao ? Thật là lợi hại nha. Lợi Lợi vỗ tay reo lên
- Suỵt em đừng ồn Người trong trận hẳn là sẽ nghe thấy.
- Nhưng nếu họ gọi nhau ?
- Họ sẽ không thể nghe thấy nhau, dù họ chi quanh quẩn trong trận pháp nhưng sẽ không gặp cùng nghe được nhau. Trầm Nhã Nhi nói, trận pháp này nàng rất tự tin vì ngay cả phụ thân của nàng muốn phá giải cũng cần thời gian.
- Em ở lại đây trông ngũ hành càng khôn cho ta. Ta phải trở về làm tân nương, kiệu đón dâu hẳn là phải đến rồi đi. Kẻ nói chính là Trầm Nhã Nhi, trong bộ dạng tiêu tử có vết xẹo gớm ghếc trên mặt.
- Tiểu thư, người đừng nói vứa đi vừa đổi trang phục nữa, như thế không có chút dịu dàng hiền thục đoan trang nào của một tài nữ cả
- Ta mặc kệ, lúc này không phải lúc làm tài nữ, nếu không sẽ không thể lấy phu quân. Nàng là vì nghe nương hắn muốn có con dâu là một tài nữ nên cố thay đổi bản thân trở nên ngoan hiền, dịu dàng và học mọi thứ cần thiết để trở thành tài nữ. Thế nhưng nhìn xem hắn dường như chẳng cần biết nàng lớn lên thế nào liền cho người đến muốn từ hôn. Tài nữ hẳn là không thể lấy phu quân đi. Hừm ai nói tất cả mọi người đều muốn lấy tài nữ chứ, đúng là nàng đã bị lừa trong thời gian dài nha.
Mạc Phúc là dùng bát quái xem qua trận pháp nhưng kẻ bày trận này quả thật quá cao siêu, không có chút khe hở nào khiến hắn không thể tìm ra nhược điểm chỉ còn cách ngồi yên chờ cho trận xoay chuyển càng khôn, mong rằng có kẽ hở để phá trận. Nhưng nếu kẻ điều khiển càng khôn cũng là người dàn trân thì hắn hẳn là sẽ khó có cơ hội phá giải vì trận pháp này quá chặt chẽ. Đúng như Mạc Phúc đoán khi trận pháp xoay chuyển thì hắn đã có thể phá giải được một cách dễ dàng thế nhưng có vẻ người điều khiên càng khôn và người dàn trận không cùng một người.
- Thiếu chủ, người chạy đi đâu, ta tìm người đi hết mấy con phố. ửa sao xe ngựa ở đây ? Phu xe ông làm gì ở đằng đó thế ? Tiểu Tuệ kinh ngạc nhìn mọi việc khó hiều. Mạc Phúc có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của Tiểu Tuệ
- Ngươi đã đi mấy con phố sao ? Thế hẳn là trận pháp giam giữ kết hợp với mê lộ và thuật che mắt. Thế nhưng cách bày trận quá chặt chẽ khiến kẻ lạc vào trận cũng không rõ mình đã lạc vào trận. Ở khả năng lập trận pháp này kẻ kia hẳn là một rất giỏi thuật ngũ hành. Thế nhưng điều trận có vẻ lóng ngóng nên hắn mới có cơ hôi thoát khỏi trận pháp. Khi đã thoát khỏi trận pháp này họ nhận ra nơi đây là một bãi đất trống rộng lớn chẳng phải rừng rậm hay những con phố như trong cảm nhận của họ. Mạc Phúc càng cảm thấy trậm pháp kia quả thật kỳ diệu, khác hẳn các trận pháp mà hắn thường gặp phải.
- Tệ thật, tiểu thư hẳn sẽ dánh chết ta mất thôi. Ở chỗ nấp Lợi Lợi nhăn nhó ảo não.
- Ta khi nào thì trở nên hung ác như vậy ? Xất hiện thình lình Nhã Nhi khiến Tiểu Lợi giật nảy cả mình.
- Tiểu thư, cô chẳng phải nên ngồi trong phòng chờ kiệu hoa đến đón đi sao ? sao lại ở đây ? Lợi Lợi tròn xoe hai mắt thắc mắc.
- Ừm họ nói là không rước dâu hôm nay, bên Độc Vương Cốc có lẽ xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Ta là đến để thả chàng, nhưng mà coi bộ chàng là phá được trận rồi.
- Tiểu Thư đó là Điệp Vũ sao ? thật đẹp và nhiều màu sắc nha. Lợi Lợi chỉ vào đàm bướm nhiều màu sắc rực rỡ bay thành vòng tròn xung quanh Mạc Phúc. Nhìn thấy những con bướm nhỏ kia mà sắc mặt của Nhã nhi tái đi sợ hãi.
- Thiếu gia, Điệp Vũ. Tiểu Tuệ hô lớn kinh hãi
- Trở về. Mạc Phúc sắc mặt đanh lạnh đưa ra mệnh lệnh một cách dứt khoát.
- Tiểu thư cô đi đâu vậy ?
- Về nhà thu dọn hành trang. Điệp Vũ màu sắc rực rỡ như thế hẳn là thình hình ở Độc vương cốc có gì đó khá nghiêm trọng. Có thể là tử kiếp của Phùng ca, thời hạn mười năm hẳn là đã đến. Ngươi báo với lão gia bảo ông là ta đến Độc Vương cốc tổ chức hôn sự, nếu chiến trận ổn thì chạy tới làm cao đường cho ta bái.
- Tiêu thư như vậy thật không hợp với lễ giáo.
- Nếu chờ hợp lễ giáo hẳn phu quân của ta phải tìm người khác rồi. Nàng là từ bé chỉ luôn hướng về một mục đích là trở thành thê tử của hắn nên việc lấy phu quân khác hẳn là sẽ không bao giờ có trong suy nghĩ của nàng. Trong chớp mắt Nhã Nhi biến mất không thấy tăm hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...