Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Trong chớp mắt, đã là mùng hai tháng chạp, cách tết âm lịch còn có ba ngày, cách ngày sinh nở của Nam Cung Tự có nửa tháng.

Hiện tại người làm trong vương phủ đều bắt đầu bận rộn, bởi vì ngày mai chính là sinh thần của Hiên Viên Dật.

Những năm qua sinh thần đối với hắn mà nói không khác gì so với ngày bình thường, trong vương phủ cũng không có bao nhiêu người biết ngày sinh của hắn, Nam Cung Tự biết cũng là nghe Hiên Viên Tuyệt nhắc tới, cho nên sinh thần năm nay, nàng sẽ không để hắn trải qua một cách bình thường được.
Hoa viên Tà Vương phủ, mỗi khi mùa xuân đến, hoa bông gòn nở đỏ như lửa, hoa thược dược phấn trắng như mây, hoa hồng tranh nhau nở rộ như hoa như ngọc.

Bọn chúng có nụ đầy nhánh, ngậm nụ mới nở, ngẩng đầu nở rộ.

Hương hoa theo gió từng đợt thấm vào lòng người, lại dụ dỗ đến rất nhiều ong mật, ong ong ca múa bên cạnh.
Hành lang gấp khúc quanh co phức tạp được phủ kín thủy tinh như ngọc làm đá cuội, ánh nắng nhợt nhạt được che đậy dưới áng mây phía xa chiếu lên từng viên đá cuội, khiến cho chúng càng sáng bóng.
Đi dọc theo đường đá cuội, là một ao to đầy hoa sen, màu trắng hồng nhạt, nụ hoa ngậm lại sắp nở, hoặc là nở rộ lung lay, cả sân toàn là mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người.

Cành liễu bên cạnh ao đung đưa theo gió, phe phẩy trên mặt nước làm gợn lên tầng tầng gợn sóng.
Lúc này, đúng lúc hoàng hôn mùng hai tháng chạp, ráng mây trên bầu trời bị ánh mặt trời nhuộm một màu đỏ đậm, gió đêm nhẹ nhàng đánh úp lại, mang tới một không khí mát mẻ.

Ở giữa ao sen có một mái đình hình bát giác, bốn phía đều có cầu đá dẫn lối.
Màn cửa xung quanh đình được cuốn lên, trên bàn đá có một đỉnh lư hương, mùi đàn hương nhàn nhạt tràn ngập khắp đình.
Một chiếc ghế thái sư được trải đệm lông ngỗng mềm mại, bên trên có một nam nhân đang ôm ý trung nhân thật chặt trong lòng, một cơn gió mát thổi tới, lướt qua trán nữ tử.

Mi mắt hắn hạ xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngọc trước mắt này, đáy mắt một mảnh thâm tình, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh bị trí nhớ chôn vùi, nhìn nàng, lòng nam nhân vốn bình tĩnh bao lâu nay bị khơi dậy.

Hắn có thể máu lạnh, có thể vô tình, có thể mất hết tính người, có thể giẫm lên tính mạng người khác, duy chỉ có nàng, hắn không ra tay được.

Tuy rằng trong trí nhớ, không có nữ nhân tên Nam Cung Tự này, nhưng hắn đối với nàng lại có loại cảm giác khác thường, rất kỳ quái.
Như Nguyệt bưng một chén thuốc dưỡng thai còn ấm từ phía tây cầu đá đi đến, hành lễ cúi người với Hiên Viên Dật, tầm mắt dừng ở nữ nhân đang ngủ say trong lòng nam nhân, "Hôm nay Vương Phi còn chưa uống thuốc, cũng đến giờ nên uống thuốc dưỡng thai rồi."
Hiên Viên Dật lười biếng nâng mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn Như Nguyệt, trầm giọng nói: "Đưa thuốc cho bổn vương, ngươi có thể lui xuống."
Như Nguyệt do dự liếc nhìn Hiên Viên Dật, chau mày lên, hạ mi mắt xuống, nhìn bát nước thuốc nâu đậm trong tay, như đang ngẫm nghĩ cái gì, lúc lâu sau mới cầm chén đưa cho Hiên Viên Dật, dặn dò: "Vương gia, bụng vương phi càng ngày càng lớn, thái y phân phó mỗi ngày phải uống thuốc dưỡng thai đúng giờ, mới có thể giúp Vương Phi sinh nở thuận lợi, cho nên mong Vương Gia nhất định phải để Vương Phi uống hết."
Thấy Hiên Viên Dật gật gật đầu, nàng hành lễ: "Vậy nô tỳ cáo lui trước." Xoay người đưa lưng về phía Hiên Viên Dật, trên mặt lộ ra vẻ bất an, vặn khăn gấm trong tay, đi về hướng cầu đá.
Mắt Hiên Viên Dật nhìn thiên hạ đang ngủ say trong lòng, lại có chút không đành lòng quấy rầy nàng, nhưng nghĩ lại lời Như Nguyệt mới vừa nói, hắn nhíu mày, đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng lướt nhẹ qua đôi môi đỏ mọng, lúc ngón trỏ nhẹ lướt qua nốt ruồi đen bên khóe môi nàng, ngưng lại thật lâu, con ngươi sáng từ từ tối xuống, giống như.

.

.

.

.

.

.

Hồi trước hắn cũng đã từng vuốt ve nốt ruồi duyên của nàng như vậy.

Hắn rút tay trở về, Hì một tiếng, tiếng cười thanh thúy dễ nghe từ trong miệng hắn cúi đầu phát ra, hắn đang cười, cười chính mình khi nào thì trở nên biết thương hương tiếc ngọc như vậy, biết chăm sóc người khác như vậy? Hắn luôn không gần nữ sắc, cảm thấy có chút không nhận ra chính mình.

"Nữ nhân của bổn vương quả thực không đơn giản." Không khỏi cảm thán nói, trong khoảng thời gian trở lại phủ này, ít nhiều cũng nghe qua những việc hồi trước hắn và nữ nhân này trải qua, là nàng khiến hắn thay đổi chính mình sao?
Hắn cầm lấy bát trên bàn, ngậm một ngụm nước thuốc, nhíu mày, mùi vị này thật đúng là đắng! Hắn tự tay nâng cằm Nam Cung Tự, chậm rãi cúi đầu.
"Vương gia, đừng uống!" Đột nhiên bên ngoài đình bát giác truyền đến tiếng la của Hổ Phách, khi môi hắn cách môi nàng gần trong gang tấc, Hổ Phách nhấc váy dài bước ba bước vội vàng đi vào, thấy Nam Cung Tự còn chưa uống xong bát thuốc, nàng vỗ vỗ ngực, đột nhiên mặt nghiêm túc quỳ trên mặt đất nói, "Vương Gia, thuốc này không thể uống, có độc."
Nghe vậy, Hiên Viên Dật quay đầu sang phun thuốc ngậm trong miệng ra, giơ tay lên lau khô nước thuốc còn ở khóe miệng, đáy mắt nổi lên một chút ánh sáng nguy hiểm, trầm giọng nói: "Nói, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu muốn hại nữ nhân của bổn vương?"
"Bẩm Vương Gia, là Như Nguyệt." Hổ Phách ngập ngừng nói.
Nam Cung Tự ung dung mở mắt, trong mắt hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ, trong suốt đầy lạnh lẽo: "Vì sao Như Nguyệt muốn hạ độc hại bổn cung?" Thản nhiên mở miệng hỏi, giọng nói nghe giống như rất bình tĩnh, nhưng mày lại cau thật chặt.
Hổ Phách ngây ra một chút, nhìn về phía Nam Cung Tự đang dựa vào trong lòng Vương gia, cúi đầu nói : "Nô tỳ không biết, chỉ biết là vừa rồi đi đến nhà bếp thì thấy Như Nguyệt lén lút lấy một bao thuốc từ trong ngực rắc vào trong thuốc dưỡng thai, đợi nàng đi rồi, nô tỳ nếm thử một ít thuốc bột còn sót lại trên bàn, phát hiện là kỳ độc cổ độc."
"Cổ độc?" Nam Cung Tự lẩm bẩm nói, ánh sáng trong con ngươi phát run một chút, lập tức ngồi dậy, nhớ rõ một năm trước nàng và Vương gia đi hoàng cung một chuyến, trên đường trở về gặp thích khách, trên mặt hắn bị tiễn phá da, sau này mới biết là trúng cổ độc, loại độc này lợi hại như thế nào nàng đã từng tự mình trải qua, chỉ sợ thiên hạ xưa nay cũng chỉ có quỷ y mới có thể giải loại độc này.

Chính là.

.

.

.

.


.

Nàng không rõ, Như Nguyệt làm sao có thể có loại độc này dược, vì sao muốn ở lại bên cạnh nàng, vừa muốn làm hại nàng?
Hiên Viên Dật nhìn thấy biến hóa trên mặt Nam Cung Tự, đảo mắt nhìn về phía Hổ Phách, giọng nói lạnh lùng: "Hổ Phách, áp giải Như Nguyệt lại đây cho bổn vương, bổn vương phải băm nàng ta thành tám khúc ném vào hồ cho cá ăn."
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Hổ Phách hành lễ thấp giọng nói.
Nam Cung Tự nhìn thấy Hổ Phách đứng dậy muốn rời khỏi, cau mày nói: "Đợi đã!"
Nghe vậy, Hiên Viên Dật đưa tay ôm Nam Cung Tự vào lòng, bàn tay lạnh như băng vuốt ve bụng lớn, môi mỏng phủ bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Thế nào? Nàng cũng biết động lòng trắc ẩn?"
"Đương nhiên không phải!" Nam Cung Tự một mực phủ nhận, muốn biết đó có phải ý của Như Nguyệt, nàng ngẩng đầu lên, chống lại hai con ngươi hẹp dài mê hoặc lòng người kia, khẽ nói: "Dật, không nên rút dây động rừng, nếu hiện tại giết Như Nguyệt, chẳng phải là tiện lợi cho người trăm phương ngàn kế muốn giết ta kia?"
"Hửm?" Nam nhân rất có hứng thú nhếch đuôi lông mày lên, sâu trong đáy mắt Nam Cung Tự có một tia dao động rất nhỏ đều lọt hết vào trong mắt của hắn, cong môi tạo thành nụ cười thích thu: "Tự Nhi muốn nuôi hổ sao? Cẩn thận nuôi hổ gặp họa."
"Dật lo lắng ta không khống chế được hổ?"
Ngón trỏ của Hiên Viên Dật cuộn từng sợi tóc ở trước ngực nàng, để sát vào mũi, ngửi lấy mùi thơm này, cười mà không nói.
Nam Cung Tự sửa lại: "Không phải hổ, là sói!" Là một con sói mắt trắng**.
** Sói mắt trắng: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
"Ngươi muốn thả mồi câu cá lớn?" Hiên Viên Dật cúi đầu nhìn ánh sao trong mắt nàng, nhíu mày nói.
"Đúng vậy, ngày nào chưa dẫn dụ được cá lớn, sẽ không thể giết nàng." Nam Cung Tự nghiêm túc nói, nàng vẫn chưa xác định được là Như Nguyệt bị sai khiến, nàng muốn biết ai có khả năng có thể khiến cho Như Nguyệt mạo hiểm nguy hiểm tính mạng phản bội nàng, nhất định khiến cho Như Nguyệt đau đớn, là nhị Hoàng tử sao? Không thể nào, bởi vì hôm trước nhị Hoàng tử không tiếc dùng thân mình bảo vệ nàng, có thể nhìn ra nhị Hoàng tử chẳng những không muốn giết nàng, còn muốn bảo vệ nàng.
Vậy rốt cuộc là ai?
"Làm sao đây? Ta không muốn để nàng mạo hiểm, cho nên Như Nguyệt nhất định phải chết." Hiên Viên Dật buông lọn tóc trước ngực nàng xuống, mở miệng nói, giọng nói nhu hòa rất nhẹ, giọng điệu lại mang theo hơi thở nguy hiểm.
Thấy Hiên Viên Dật đứng dậy, Nam Cung Tự đưa tay kéo áo hắn, nhìn bóng lưng của hắn nói: "Dật, không cần! Giết nàng, chính là tương đương với việc tạo cơ hội giết ta cho đối phương."
Nàng bây giờ, đã không còn là Nam Cung Tự trước kia chuyện gì cũng dám làm, lời nào cũng dám nói, giờ nàng đang có thai, không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho thai nhi trong bụng, nàng ở ngoài sáng, địch ở trong tối, bất kỳ lúc nào cũng có thể cho nàng một kích trí mạng.
Nàng không muốn đứa nhỏ mạo hiểm, lại càng không muốn mất đi hai đứa trẻ thuộc về họ.

Bước chân Hiên Viên Dật chần chừ, xoay người nhìn sâu vào Nam Cung Tự, cúi người, hai tay nâng mặt của nàng: "Tự Nhi, không cần lo lắng, ta sẽ không để cho nàng có chuyện.

Không thể nuôi con sói này, phải chết!"
Nam Cung Tự nhìn thấy được vẻ âm tàn rất nhỏ ở chỗ sâu trong đáy mắt Hiên Viên Dật, môi đỏ mọng khẽ cắn nhẹ, người nam nhân này trở nên quá nguy hiểm, ngoại trừ nàng, chỉ cần là người phản bội hắn, hoặc là xúc phạm tới người hắn coi trọng, một chữ: "Chết!" Không có một chút thương lượng.

"Nếu.

.

.

.

.

." Nàng cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu có một ngày ta phản bội chàng, bỏ trốn với nam nhân khác, chàng sẽ giết ta sao?"
Hiên Viên Dật nhẹ giật mình, vấn đề này hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu thực sự có ngày đó, hắn sẽ làm như thế nào? Đời này, điều hắn hận nhất là phản bội, đặc biệt là với người hắn coi trọng.
"Không!" Hắn mở miệng giọng nói lạnh lùng: "Nhưng ta sẽ nhốt nàng, nhìn thấy nàng ở cùng nam nhân khác, ta thà nhốt nàng ở bên cạnh ta đời đời kiếp kiếp, bởi vì nàng là nữ nhân của ta."
Một câu vô cùng đơn giản, lại để lộ ra ý muốn chiếm hữu nàng mãnh liệt của hắn **.
Nàng và hắn, sự cố chấp từ trong xương cốt khiến cho bọn họ không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.
"Người ta không yêu, ai cũng sẽ không ép được ta." Giống như lúc trước, nàng không yêu người nam nhân này, lựa chọn đào hôn, tuy rằng bị bắt trở về, lại không có được lòng của nàng.

Giờ nàng yêu người nam nhân này, ích kỷ giống hắn, muốn chiếm lấy hắn.
Đột nhiên mày nam nhân nhíu lại, vẻ mặt mờ mịt, "Yêu? Đó cảm giác như thế nào?"
Vấn đề này, hắn từng hỏi nàng, cũng từng nói thử yêu nàng, kết quả yêu sâu nhất là hắn, tổn thương sâu nhất cũng là nàng.
Đột nhiên Nam Cung Tự đưa tay bắt lấy áo hắn, dùng sức lôi kéo, cơ thể nam nhân hơi nghiêng xuống, môi đỏ mọng hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân, sau đó lại chậm rãi rời đi: "Nữ nhân trong mắt đàn ông mấy người, không phải chỉ là công cụ ấm giường, sinh con dưỡng cái, còn là một người chiếm phần lớn tình cảm trong lòng chàng.
Mặt Hổ Phách đỏ lên: "Khụ khụ khụ…." ho nhẹ ba tiếng, tỏ vẻ nàng là người không phải không khí: "Vương gia, còn muốn giết Như Nguyệt không?"
Hiên Viên Dật sửng sốt thật lâu, tim mới dần dần bình tĩnh xuống, liếc mắt nhìn Nam Cung Tự một cái thật sâu, đảo mắt nhìn về phía Như Nguyệt: "Tạm thời không giết, tất cả để Vương phi làm chủ."
"Dạ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận