Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương



Gió thổi một góc rèm cửa sổ bung lên, ánh mặt trời màu vàng xuyên qua song cửa sổ rộng mở chiếu vào, chiếu lên hoa văn chạm chổ trên giường lớn làm bằng gỗ tử đàn bên trong phòng.

Nam Cung Tự cả người đau nhức tỉnh lại, khẽ giật giật thân thể, liền có thể cảm giác toàn thân giống như nhanh chóng rời ra, đau quá......

Nàng ngồi dậy, chăn gấm tơ lụa theo cử động của nàng rơi xuống lộ ra da thịt sáng bóng, thân mình lạnh lẽo, tầm mắt Nam Cung Tự sững sờ nhìn xuống, khóe miệng lúc này hung hăng co quắp, cái đó.... Ai có thể nói cho nàng biết đã xảy ra tình huống gì?

Nam tử nằm ở một bên ưm một tiếng, lật người đưa tay ôm nàng, một khắc chăn gấm rớt xuống trên mặt đất kia, sắc mặt Nam Cung Tự đen xuống, mí mắt vừa kéo, lúc này mắt choáng váng, không chỉ mỗi mình không giải thích được tại sao lại không mảnh vải che thân, ngay cả y phục trên người Hiên Viên Dật cũng không cánh mà bay rồi.......

"Hiên Viên Dật ——" một tiếng rống rung trời vang dội cả vương phủ, nha hoàn đang bận rộn, gã sai vặt rối rít dừng công việc trong tay lại, tập thể rùng mình một cái.


"Vương gia......" Mộ Thiên Vấn nghe bên trong nhà truyền đến tiếng Vương gia kêu thảm thiết, hắn vội vã xông vào, bị sát khí nồng đậm trên người Nam Cung Tự đánh tới làm cho toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, dùng sức bày ra gương mặt ‘cái gì ta cũng không nhìn thấy ’, ‘ phanh ’ một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị đóng lại.

"Đau quá ——" Hiên Viên Dật luôn miệng kêu đau ngã trên mặt đất, quần áo trên giường nhỏ rơi xuống trên người hắn, che đậy thân thể cường tráng trắng nõn, hắn giơ tay nhẹ nhàng sờ cái trán bị đập vào đầu giường, con ngươi hẹp dài tràn ngập u oán nhìn chằm chằm thiên hạ đằng đằng sát khí trên giường, một bộ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Nam Cung Tự nổi đóa, nàng cũng chỉ ngủ một giấc, liền bị.... hắn ăn sạch sành sanh, nhưng mà tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện lúc này lại lộ ra vẻ mặt hết sức uất ức.

Hình như là đang tố cáo nàng thô lỗ, cả một bộ tiểu tức phụ chịu ủy khuất.

Ủy khuất? Nàng không ủy khuất, hắn ủy khuất cái rắm à?

Nam Cung Tự mặc quần áo vào đứng lên, cắn răng một cái dậm chân một cái, lạnh lùng nói: "Nói! Rốt cuộc chàng làm cái gì với ta?"

Con ngươi Hiên Viên Dật rung rẩy, tròng mắt thâm thúy lộn xộn đứng trước mặt người, có cái gì không đúng! Tự nhi sẽ không hung dữ với hắn như vậy, cả một dạng mẫu dạ xoa, đôi mắt thâm thúy lạnh như vậy, giọng nói như vậy, cử chỉ như vậy......

"Nương tử, ngày hôm qua chúng ta bái đường, thành thân, dĩ nhiên là làm chuyện vợ chồng."

Nghe vậy, Nam Cung Tự ngẩn ra, giống như bị đả kích thật lớn, sắc mặt đờ đẫn khóe miệng co quắp. Nhất định là nói bậy! Nàng nhớ rõ ràng ngày hôm qua nàng thoa hết mặt nạ của Ngự Thần y sau đó liền hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể bái đường thành thân cùng hắn? Lấy cớ này cũng quá nát đi?


"Hiên Viên Dật, chàng nói bậy!" Nam Cung Tự nheo lại tròng mắt, hai quả đấm nhỏ nhẹ nhàng nắm thành quyền, chợt đấm lên ngực Hiên Viên Dật.

Sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, ôm ngực ho khan: "Khụ khụ...." Máu theo khóe miệng tràn ra ngoài.

Nam Cung Tự liền giật mình, nhíu mày, quyền này cũng không dùng sức lớn đâu, vậy mà có thể đánh hắn hộc máu? Nếu nàng dùng lực hơn năm thành, chẳng phải là hắn một quyền sẽ mất mạng sao? Không đúng, thân thể Hiên Viên Dật luôn luôn rất cường tráng, hơn nữa còn có nội đan của nàng hộ thể, làm sao có thể không chịu nổi một kích như vậy?

"Nương tử, nàng...... nàng muốn mưu sát chồng à? Ta mà chết, thì nàng phải thủ tiết." Hiên Viên Dật giơ tay lên lau tơ máu trên khóe miệng, nhướng mày, tràn ngập u oán nói, âm thanh tràn đầy uất ức, một bộ biểu tình đáng thương, như đang lên án tội lỗi vừa rồi của Nam Cung Tự.

Nam Cung Tự hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng là một bộ dáng vẻ không chết được, hừ một tiếng, hí mắt nói: "Trước khi chàng chết, ta bỏ chàng trước."

Rõ ràng là đầu sói xám phúc hắc, lại mở mắt to như nai con thuần khiết, vô tội giống như là bị nàng khi dễ: "Nương tử, nàng thật sự muốn bỏ vi phu? Chẳng lẽ nàng quên tối hôm qua nàng nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, vậy mà trong nháy mắt nàng liền trở mặt không nhận người rồi hả?"


Chịu trách nhiệm......

Mặt Nam Cung Tự lúc này so với đáy nồi còn đen hơn, chuyện như vậy, không phải nên là nữ nhân uất ức, nam nhân chịu trách nhiệm sao? Nhưng đầu sỏ gây nên lại dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn nàng, khiến nàng tức giận không có nơi chút.

Nàng hoàn toàn phục hắn, nhức


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận