Sáng sớm, gió tháng tư dịu dàng phất qua cây liễu bên hồ, lá liễn rủ xuống mặt hồ khẽ đung đưa, tạo nên từng vòng gợn sóng lăn tăn.
Lầu gác cách đó không xa được mặt trời chói lọi bao trùm ánh sáng ôn hòa sáng bóng, giống như loại ngăn cách yên tĩnh ưu nhã.
Lông ngỗng mềm trôi nổi trên đá, Tiểu Đồng đưa tay dắt cánh tay muội muội theo sát, một đường nhàn nhã đi về phía đình trong hồ, ngồi trên đá lạnh lẽo, vẻ mặt hai huynh muội đều là nghiêm túc trước nay chưa có, hình như là đang nghị luận chuyện gì, cả một bộ tiểu quỷ.
"Ngưng muội muội, ta cảm thấy mẫu thân nhớ hắn!" Tiểu Đồng phồng tiểu quai hàm lên, cúi cái đầu nhỏ, vuốt ve tiểu hồ ly rúc vào trên đầu gối hắn.
Ngưng nhi trực tiếp liếc mắt nhìn ca ca, mẫu thân mặc dù ngoài miệng nói hết hy vọng với phụ thân rồi, ánh mắt ai cũng nhìn ra được mẫu thân vẫn thích phụ thân của bọn hắn, chỉ có tên ngu ngốc ca ca này của nàng còn ngây thơ cho là mẫu thân hận phụ thân!
"Phụ thân.
.
.
.
.
." Ngưng nhi như có điều suy nghĩ kêu hai chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ này, có chút kỳ cục, lại có loại cảm giác nói không nên lời, rất ấm áp, có lẽ là cha con liền tâm, cảm giác phụ thân vẫn ở chỗ nào đó một mực tìm kiếm bọn họ, nàng trầm mặc một hồi, đột nhiên rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ca ca: "Ca ca, chúng ta đi tìm phụ thân, hỏi hắn tại sao không cần mẫu thân cùng chúng ta, có được không?"
Lông mi Tiểu Đồng run rẩy, sau đó rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ngưng nhi, lắc đầu, bộ mặt nghiêm trang nói: "Không được! Mẫu thân nói rồi, tiểu hài tử không thể không nghe lời chạy loạn khắp nơi, sẽ bị bọn buôn người bắt cóc lừa bán, mẫu thân sẽ lo lắng!"
Ngưng nhi không cam lòng, nàng cũng không tin ca ca hắn không động tâm, mắt sáng nhìn chằm chằm Tiểu Đồng, lôi xiêm y của hắn lắc lư, dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Ca ca, ngươi đáp ứng ta có được hay không ~ có được hay không ~"
Một tiếng mềm mại đến tận xương kia khiến Tiểu Đồng nhất thời không biết làm sao, vừa nghĩ tới lời mẫu thân nói, thân thể nho nhỏ sợ run cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng rối rắm!
Suy nghĩ một chút, Tiểu Đồng hít một hơi, dung giọng nghiêm túc như người già thấp giọng trách mắng: "Ngưng nhi muội muội, không thể tùy hứng."
Ánh mắt Ngưng nhi ngay lập tức mờ đi, xem ra lúc này ca ca đang nghiêm túc, thất vọng buông lỏng xiêm áo Tiểu Đồng ra, phồng tiểu quai hàm lên: "Ô.
.
.
.
.
.
." một tiếng, bày tỏ đối với kết quả này vô cùng thất vọng.
"Đồng nhi, Ngưng nhi!" Một tiếng nói thanh thúy dịu dàng từ bên ngoài đình truyền đến, âm thanh này đúng là Trần thúc thúc của bọn họ.
Hai tiểu tử kia không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy là Mộc Tuyệt Trần, vốn là không khí mất mát lập tức sinh động hẳn lên, đứng dậy hấp ta hấp tấp chạy tới, hai huynh muội ôm chặt lấy thân thể Mộc Tuyệt Trần, ngẩng hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên: "Trần thúc thúc, một tháng này người đi đâu? Có mang quà trở lại hay không?"
Tròng mắt màu đen của Mộc Tuyệt Trần nhìn hai cặp mắt to ngập nước, thái độ càng thêm nặng nề, một tháng trước hắn nhận được thư của Mạc Sầu, nói là Hiên Viên Dật đột nhiên qua đời, vì chứng thật tin tức có phải thật hay không, hắn không ăn không ngủ len lén đi một chuyến đến thành Lạc Dương, đúng lúc kịp thấy tang lễ của Tà U vương, hắn vốn cho rằng đây là khổ nhục kế của Hiên Viên Dật, nhưng nay Thánh thượng cũng tới tống táng, không thể không khiến hắn tin tưởng Hiên Viên Dật thật sự chết rồi.
Đối mặt hai đứa bé ngây thơ đơn thuần, hắn không biết nên mở miệng nói phụ thân bọn hắn qua đời như thế nào, bọn họ thật sự quá bé nhỏ rồi, mặc dù bọn họ không có được cảm nhận tình thương của cha dù chỉ một ngày, nhưng dù sao trên người bọn họ cũng chảy dòng máu của Hiên Viên Dật, quan hệ lúc này không cách nào phai mờ.
Đúng lúc Mộc Tuyệt Trần lâm vào do dự, từ phía sau liền truyền đến giọng nói dịu dàng của Nam Cung Tự: "Sư huynh!"
Mộc Tuyệt Trần quay đầu vừa đúng đối mặt với cặp con ngươi lạnh tanh kia, lập tức hồi hồn lại, ngồi xổm người xuống, đôi tay êm ái vuốt ve mái tóc hai tiểu tử kia: "Đồng nhi, Ngưng nhi, lần này Trần thúc thúc đi ra ngoài có việc gấp, không mang quà trở lại, chờ lần sau sẽ bù cho các ngươi, có được hay không?"
Tiểu Đồng cùng Ngưng nhi thất vọng nhìn đối phương một cái, lại nhìn mắt Mộc Tuyệt Trần, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu một cái, không hẹn mà cùng giơ lên ngón út: "Ngoéo ngón tay nhé."
Mộc Tuyệt Trần có chút dở khóc dở cười, nhớ năm
.