Đèn lồng treo trên hành lang chập chờn theo gió, ngoài cửa sổ mưa phùn nghiêng nghiêng, giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, tạo nên một vòng gợn sóng trên mặt đất, tựa như thở dài tựa như giữ lại.
Bên giường rộng rãi bằng gỗ trầm hương treo la trướng trong bảo khố, trên trướng thêu hạt châu cùng hoa hải đường màu bạc, nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Cây nến bên cạnh bàn bị gió bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đánh tới chợt nhấp nháy, đèn cầy nhỏ xuống, khắc họa trên giường một bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh nến toát ra.
Nàng rủ thấp tầm mắt xuống, nhìn nhi tử đang ngủ say, đảo mắt nhìn ánh trăng mờ dưới mưa phùn phía ngoài cửa sổ, khẽ ưỡn eo một chút, như đang than thở, theo bản năng đứng dậy muốn đi đóng chặt cửa sổ, đột nhiên trong đầu thoáng qua đêm đó, trong đêm mưa giá rét, người nam nhân kia từng ở ngoài động đội mưa, bảo vệ nàng — Bổn cung chỉ cướp tiền.
Tay dừng lại ở giữa không trung, trong mắt không cách nào bình tĩnh lại, ngưng mắt nhìn mưa bụi mù mịt ngoài phòng.
"Lại đang nhớ hắn sao?" Một đạo giọng nói trầm thấp dịu dàng từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Chỉ thấy Mộc Tuyệt Trần người mặc một bộ áo ngủ màu trắng, thân thể thon dài tự nhiên nghiêng dựa vào bên cửa sổ, đôi tay bao bọc, nghiêng đầu nhìn người đang ngẩn ngơ thật sâu, nhất thời trong tim sáng tỏ, hắn luôn xuất hiện vào lúc này, luôn vào lúc nàng ngẩn người, hỏi một chút lời mà ngay cả bản thân đều cảm thấy thừa thãi, chẳng lẽ trong lòng nàng, trừ người nam nhân kia, thì thật không dung được Mộc Tuyệt Trần hắn sao?
Nam Cung Tự từ từ hoàn hồn, nhìn ánh mắt của sư huynh, nàng không tự chủ né tránh, xoay người tựa vào bên cửa sổ, dẩu môi đỏ mọng: "Sư huynh, đã là giờ tý nửa đêm, sao ngươi không trở về nhà nghỉ ngơi?"
Nghe vậy, Mộc Tuyệt Trần dĩ nhiên biết nàng đây là đang trốn tránh, trốn tránh chuyện có liên quan tới ‘hắn’, rõ ràng trong lòng còn có hắn, rõ ràng còn yêu hắn, tại sao năm năm trước nàng lại lựa chọn rời khỏi Hiên Viên Dật? Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Một loạt vấn đề khiến cho hắn hoang mang, cũng làm cho hắn mệt mỏi.
"Tự nhi, giống như những gì Đồng nhi nói, trong lòng ngươi còn có hắn, vẫn thích hắn, là như vậy đi!" Hắn không tiếp tục để nàng có bất kỳ cơ hội nào trốn tránh chuyện này, dứt khoát hỏi: "Năm năm trước, ngươi và hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhất định phải rời khỏi hắn?"
Ánh mắt Nam Cung Tự khẽ phát run, ngay cả hai tay che giấu trong tay áo cũng không nhịn được run rẩy, vấn đề này, sư huynh đã hỏi nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng thật sự không ngờ sư huynh sẽ hỏi thẳng nàng như vậy.
Nội tâm của nàng giãy giụa, nên trả lời như thế nào?
Chẳng lẽ nói mình là bị nam nhân không có lương tâm bạc tình Hiên Viên Dật đó vứt bỏ?
Môi đỏ mọng khẽ mở: "Sư huynh, lời ngươi hỏi có phải quá nhiều rồi hay không?"
Mộc Tuyệt Trần miệng nhếch lên một chút ý cười, trộn lẫn cười nhạo với chính mình, đúng a! Hắn tuy là thanh mai trúc mã với nàng, tuy là sư huynh của nàng, nhưng bàn về địa vị trong lòng nàng, bất quá là một người ngoài cuộc thôi.
Ngẫm lại vì sư muội hắn tình nguyện đem Chưởng môn Võ Đang truyền lại cho Mạc Sầu, ròng rã bảo vệ nàng năm năm, đổi lấy thân phận người ngoài vĩnh viễn không có địa vị nào trong lòng của nàng.
"Xin lỗi, ta chỉ hỏi, nếu ngươi không muốn nói vậy coi như xong." Mộc Tuyệt Trần khổ sở cười nói, nụ cười rất là gượng ép, bàn tay ấm áp muốn sờ đầu của nàng, cũng ngưng lại giữa không trung, nàng đã không phải tiểu sư muội đi theo sau lưng hắn ban đầu.
Suy nghĩ một chút, hắn thu tay về: "Thời gian đã không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Một khắc sư huynh quay người đi kia, Nam Cung Tự nhìn thấu trong mắt hắn một ít khổ sở cùng tự giễu, hung hăng cắn môi dưới, muốn nói ra sự thật, lại sợ khiến sư huynh đối với nàng quyến luyến không quên, không thể làm gì khác hơn là không nói một lời đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Trên giường, chân mày thanh tú của Nam Cung Đồng hơi nhíu lại, cách mí mắt, con ngươi chuyển động, hắn mở mắt, trong mắt không hề buồn ngủ.
Nhìn mẫu thân lại đang ngẩn người, hai tay trong chăn nắm thật chặt.
Mẫu thân lại đang nhớ cha.
.
.
.
.
.
Lời nói phân hai đầu, Tà Vương phủ giống như thường ngày, yên lặng, yên lặng đến mức âm thanh lá rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Mưa phùn che chắn, bao phủ đình viện to lớn, gió nhẹ phất qua, hồ nước tạo nên từng vòng gợn sóng.
Yêu Nguyệt đình
"Chủ
.