Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Hoàng thành
Sáng sớm ánh nắng trải dài trong hoàng cung rực rỡ, trên hành lang quanh co uốn lượn treo một hàng đèn lồng màu trắng thật dài, cả hoàng cung đều treo vải lua màu trắng, bị gió nhẹ đầu tháng chạp thổi một cái, lụa trắng theo gió phấp phới.
Cung nữ, thái giám khoác một cái áo choàng màu trắng, cái mũ trên đầu cũng dùng màu trắng thay thế.
Hoàng hậu băng hà, sau đó Hoàng thượng lại bị bệnh, khiến không khí hoàng cung vốn trầm lặng càng lộ vẻ thê lương.
Ngự Hoa Viên, vài cọng liễu rủ mới vừa nhú ra mầm mới, cành liễu rũ xuống ỉu xìu, thỉnh thoảng gió thổi, liền dưới ánh nắng cực nóng nhẹ nhàng lay động, hồ nước dâng lên từng vòng gợn sóng.
Thái hậu ngồi ở trên ghế bên trong lầu các hình bát giác, ống tay áo hướng nước hồ nhẹ nhàng phất qua, thức ăn như đất cát loại thật nhỏ rơi xuống mặt hồ, mấy ngàn con cá vàng chen chúc mà đến, chen lấn cướp thức ăn lơ lửng trên mặt nước, vảy cá vàng dưới ánh nắng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Từ phía tây hành lang gấp khúc tiểu Công chúa Đường Diễm ung dung bước vào, nàng ước chừng mười lăm tuổi, là con gái út Hoàng hậu, cũng là hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng, năm ngoái hòa thân gả cho Thổ Phiền làm Hoàng tử phi.

Biết được Hoàng hậu băng hà, nàng ngựa không ngừng vó chạy về, lại không kịp đến đưa tang Hoàng hậu.


Từ trong miệng cung nữ bên cạnh Hoàng hậu biết được, Hoàng hậu là trúng cổ độc mà chết, sau khi hỏi thăm chung quanh, mới biết Thái tử cùng Đại công chúa đều chịu độc thủ của Tà U vương cùng Tà Vương phi, tối hôm qua lại mơ giấc mộng kỳ quái, trong mộng thấy mẫu hậu máu me khắp người đứng ở trước mặt nàng: "Hoàng nhi, mẫu hậu chết oan a! Mẫu hậu là bị tiểu tiện nhân Nam Cung Tự hại chết, ngươi phải vì mẫu hậu cùng hoàng huynh, hoàng tỷ ngươi báo thù rửa hận a!"
Nàng kéo làn váy thật dài, đi vào trong lầu các, thân mật hướng về phía Thái hậu kêu một tiếng: "Hoàng nãi nãi!"
Thái hậu chậm rãi hoàn hồn, đảo mắt nhìn về phía Đường Diễm ung dung bước vào, khuôn mặt già nua căng thẳng rõ ràng hòa hoãn lại, hướng nàng vẫy vẫy tay: "Diễm nhi tới đây, đến bên cạnh Hoàng nãi nãi."
Đường Diễm Công chúa theo lời đi tới, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thái hậu, đáy mắt nổi lên nước mắt, nức nở nói: "Hoàng nãi nãi, tối hôm qua ta mơ thấy mẫu hậu, mẫu hậu nói nàng là bị Tà Vương phi hại chết, ngài nhất định phải đem Tà vương phi ra công lý, thay mẫu hậu giải oan a!" Nói xong, nước mắt không cầm được chảy xuống, trên mặt đầy nước mắt.
Thái hậu cầm khăn thêu trên cổ áo lên, đau lòng vì Đường Diễm xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, ngay lập tức thở dài một tiếng, chần chờ nói: "Ai gia biết mẫu hậu ngươi chết oan, cũng biết mẫu hậu ngươi là bị Tà Vương phi hại chết, nhưng vậy thì có thể làm gì? Tà Vương phi là sủng phi của Tà U vương, nếu giết nàng, chỉ sợ Tà U vương sẽ nổi binh tạo phản, đến lúc đó chẳng những không thể thay mẫu hậu ngươi giải oan, sợ rằng.

.

.

.

.

."
"Không thể trị tội của nàng, mẫu hậu cùng hoàng huynh, hoàng tỷ chẳng phải là chết không nhắm mắt?" Đường Diễm dừng nước mắt trên khóe mắt, mắt cũng nhuốm máu đầy thù hận, không cam lòng nhìn Thái hậu.
Thấy trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ làm khó, Trần công công cúi đầu đi tới, vái chào, nhỏ giọng nói: "Thái hậu, nô tài có một biện pháp chẳng những có thể đem Tà vương phi trị tử tội, còn có thể khiến Tà U vương không khởi binh tạo phản.

Không biết có nên nói hay không?"

Mắt Thái hậu trong nháy mắt sáng lên, vội vàng nói: "Nói, chỉ cần ngươi có thể trị Tà Vương phi tội chết, ai gia liền thưởng ngươi hoàng kim vạn lượng."
Trần công công vừa nghe có hoàng kim vạn lượng, trên mặt ngay lập tức lộ ra một nụ cười gian khiến cho người khác nổi da gà, tiến đến gần Thái hậu, thận trọng cúi đầu, bàn luận xôn xao cái gì.

"Đúng vậy! Ai gia làm sao lại không nghĩ tới cái này đây?" Thái hậu lập tức tinh thần tỉnh táo, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười khó gặp.
Đường Diễm không hiểu nhìn nụ cười âm hiểm trên mặt Hoàng nãi nãi, cau mày, dáng vẻ nóng nảy nói: "Hoàng nãi nãi, ngài ngược lại nói một chút coi, rốt cuộc có biện pháp gì trị Tà Vương phi tử tội đây?"
Nụ cười Thái hậu trên mặt ngay sau đó ngưng lại, chau mày một chỗ, đảo mắt nhìn về phía Trần công công nói: "Ngọc nhi tuy đã khôi phục ý thức, nhưng mặt của nàng không phải đã bị phá hủy rồi sao?"
Trần công công ngẫm nghĩ hồi lâu, ý niệm chợt lóe, chần chờ nói: "Thái hậu, lão nô nghe Mộc tướng quân nhắc qua, trên giang hồ có thuật dịch dung, có thể cải biến dung mạo một người, cũng có thể khôi phục dung mạo một người, chỉ là.

.

.

.


.

.

."
"Chỉ là cái gì?" Thái hậu cau mày hỏi.
Đường Diễm lộ ra vẻ mặt không hiểu, muốn hỏi lại không thể chen miệng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
"Chỉ
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận