Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Mặt trời đã hạ xuống dưới đường chân trời, một đoàn đỏ rực đã muốn trút bỏ còn màu hồng, hút hết tất cả!.

Phía trên bầu trời đã từ sắc xanh đen dần dần biến thành xanh nhạt, cũng có một loại hoàng hôn âm thầm vắng vẻ bốn bề khép lại.
Trong một gian sương phòng của Đông Uyển, trên bàn bày đầy hộp gấm cùng tơ lụa, phía trên là điềm tốt màu đỏ.
Trên người Như Nguyệt mặc một bộ váy ống tay áo ngắn màu trắng, mái tóc dài đen nhánh choàng lên sau lưng, ngồi ngay ngắn trên bàn nhỏ trước bàn trang điểm, nha hoàn đang trang điểm ăn mặc cho nàng.
Nửa nén hương đã qua, lúc nha hoàn khéo tay, Như Nguyệt hoàn toàn thay đổi, nàng đứng dậy, một thân đỏ tươi xoay tròn giống như nhụy hoa đang nở rộ, trâm cài ngậm châu tinh sảo bằng vàng ròng được cắm chỉnh tề, ở giữa búi tóc đeo lên một cái vòng vàng lộng lẫy, ở giữa khảm một mã não màu hồng trong suốt, ở giữa lông mày tô vẽ một đóa mẫu đơn.


Da mịn nhẵn như ôn ngọc ánh sáng nhu hòa, lông mày dài và thanh, hàng mi thon dài nồng đậm tạo nên một bóng mờ, che đi cặp mắt trong veo đang xấu hổ.
Nha hoàn đứng ở một bên dùng ánh mắt tán thưởng cùng hâm mộ nhìn Như Nguyệt một thân trang phục diễm lệ, trong lòng là ước ao ghen tị a! Không nhịn được thở dài nói: "Quả thật là ứng ứng với câu tục ngữ kia! Người dựa vào y trang, Phật dựa vào kim trang.

Thật xinh đẹp!"
Mấy nha hoàn đi theo chen chúc tới, rối rít lấy lòng nói: "Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật là có phúc khí, có thể gả cho Mộ gia làm vợ, Mộ gia là người đắc lực nhất bên cạnh Vương gia, không chừng ngày nào đó có thể lên làm Nguyên soái! Hảo tỷ tỷ, ngươi cũng không thể quên mấy tỷ muội chúng ta, chúng ta đều phải dựa vào ngươi!"
Nghe vậy, trên mặt Như Nguyệt lộ ra nụ cười dương dương đắc ý, đó là dĩ nhiên, nha hoàn nào trong vương phủ có thể giống như nàng phong phong quang quang xuất giá như vậy, hơn nữa còn là Vương phi tự mình đưa nàng xuất giá! Phải biết có bao nhiêu thể diện, nghĩ đến kiệu hoa cũng sắp tới, nàng ta cấp tốc muốn ngay lập tức ngồi lên kiệu hoa, gả cho Mộ Thiên Vấn.
"Các ngươi yên tâm, những ai tốt với ta, ta tự nhiên sẽ không quên, nên như thế! Những người đã từng khi dễ ta, ta cũng sẽ không ghi thù, dù sao cùng ở chung một mái nhà đã một năm, làm sao có thể so đo những thứ kia đây?"
Những người đã từng bởi vì Như Nguyệt là nữ tử Hung Nô, mà kỳ thị nàng, ma ma, nha hoàn nghe lời này rối rít thở phào nhẹ nhõm, từng người một đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng lấy lòng.
Như Nguyệt thật ra cũng không ghét, ngược lại làm nàng có chút hả hê.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị đẩy vào.
Chỉ thấy Hổ Phách bưng một chén thuốc đi vào, nha hoàn, ma ma rối rít hướng nàng cung kính hô một tiếng: " Hổ Phách cô nương."
Như Nguyệt thấy người tới chính là Hổ Phách, nhìn sắc mặt nàng không được tốt, chắc là bởi vì hôm nay Mộ Thiên Vấn lấy vợ là nàng đi! Miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, đi tới, cười nói: "Hổ Phách tỷ, ngươi không phải là đi làm việc công sao? Thế nào lại rãnh rỗi tới gặp ta vậy?"
Hổ Phách thấy Như Nguyệt hả hê như thế, trong nội tâm sinh ra mấy phần không vui, sai nha hoàn cùng ma ma đi ra phía sau, cầm cái chén trong tay nàng để lên bàn, bày ra bộ mặt, giọng điệu không phải hữu hảo nói: "Vương phi biết được ngươi dính phong hàn, bảo ta hầm chén thuốc cho ngươi uống."

Nghe vậy, trong tâm Như Nguyệt vui mừng, không ngờ Vương phi quả thật là giữ lời, chẳng những thực hiện lời hứa miễn xá tử tội của đệ đệ nàng ta, còn để cho nàng phong phong quang quang xuất giá, không chỉ như thế còn đối xử với nàng tốt như vậy, không khỏi đắc chí.

Xách làn váy thật dài lên, ngồi ở một bên trên ghế, cười nhìn về phía Hổ Phách nói: "Làm phiền Hổ Phách tỷ, không ngờ Vương phi đối xử tốt với ta như vậy, xem ra ta thật sự là theo đúng chủ tử rồi!" Nói xong, nàng bưng chén còn đang bốc hơi nóng lên, mở miệng muốn uống xuống, thấy Hổ Phách đứng dậy muốn rời đi, vội vàng để xuống, tiến lên kéo Hổ Phách lại: " Hổ Phách tỷ, ngươi không ngồi lâu một lát sao? Hôm nay muội muội ta xuất giá rồi, sợ rằng ngày sau cơ hội gặp mặt liền ít đi."
Hổ Phách dừng chân bước, quay đầu lại cau mày bất mãn nhìn về phía Như Nguyệt, một bộ dáng vẻ giả mù sa mưa, càng nhìn càng khiến nàng nổi giận, thật không biết là chỗ nào khiến cho Vương phi mềm lòng, hạ độc muốn hại Vương phi, Vương phi chẳng những không trách tội, lại vẫn cổ động phô trương đưa nàng xuất giá, suy nghĩ một chút liền nổi giận.

Vừa nghĩ tới Mộ Thiên Vấn muốn cưới Như Nguyệt làm vợ, trong lòng đè nén vẻ ghen tuông.
Nàng giơ tay lên không chút khách khí đẩy tay Như Nguyệt: "Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!"
Như Nguyệt không biết nàng lấy khí lực ở đâu mà lớn như vậy bị đẩy té lăn trên đất, hôm nay là ngày vui nàng ta xuất giá, nàng ta không cần thiết tức giận, cũng không tội gì vì nàng tức giận.
Chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, trong mắt không che giấu giễu cợt nữa, ngồi ở trên ghế, cái muỗng nhẹ nhàng khuấy đều trong chén thuốc màu nâu sẫm, lạnh lùng nói: "Hổ Phách tỷ, ta hiểu rõ ngươi là hận ta tại sao muốn cướp Thiên Vấn đi, nhưng nhân duyên đều là trời đã định trước, Nguyệt lão đã sớm dắt tốt tơ hồng để người Thiên Vấn hắn thích là ta, tân nương tử hắn muốn đón dâu cũng là ta, ngươi dù hận ta thế nào, cũng không thể làm gì.


Ta cũng biết rõ ngươi đang oán trách, oán trách Vương phi tại sao đối với ta tốt như vậy, ha ha, Vương phi đối với ta như tỷ muội thân sinh, lại vì ta mà chuẩn bị hôn lễ phô trương bốn phía, khó tránh khỏi sẽ khiến cho trong lòng tỷ tỷ bất bình.

Thế nhưng đều là mệnh, bình thường tỷ tỷ đối đãi với ta cũng xem như tốt, muốn mời ngươi làm hồng nương cho ta, như thế nào?"
Nghe vậy,
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận