Edit: Hoang Nguyen
Triều Đường, thành Lạc Dương.
Hoàng hôn dần buông. Ánh nắng chiều nhàn nhạt phủ xuống gạch đỏ ngói xanh ốp trên mái cong tuyệt diễm tầng lầu của các cửa hàng mọc san sát nhau nơi ngã tư đường. Chiêng trống vang rung trời, pháo nổ bùm bùm suốt dọc theo từng con phố lớn ngõ nhỏ.
Ở giữa đội rước dâu thật dài là tám kiệu phu lực lưỡng đang đồng lòng góp sức nâng cỗ kiệu to lớn đỏ thẫm. Một đường dọc theo phố lớn đi tới, hai bên trái phải đều có binh lính hộ vệ. Màn kiệu phấp phơ nhịp nhàng theo gió. Vậy mà mười dặm phố dài, dân chúng rối rít cúi đầu không ai dám càn rỡ nhìn người trong kiệu lâu hơn một cái có thể thấy được lai lịch nhà chồng tân nương hẳn không tồi.
Chỉ thấy một Liệt Mã chạy như bay ở trên đường cái mở đường cho kiệu hoa, gõ chiêng trống trong tay hô to: "Tà Vương phi xuất giá, những người không có nhiệm vụ lập tức tránh ra nhường đường."
Không sai!
Hôm nay chính là đại hôn của Đường triều trấn quốc Ma Quân Tà U Vương và Nam Cung Nhị tiểu thư.
Nói đến Nam Cung Nhị tiểu thư này, dân chúng triều Đường đều công nhận là đệ nhất mỹ nữ. Tuy nói nàng từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh nhưng tài múa lại điêu luyện. Năm ngoái ở Bách Hoa hội, không nói tới dung mạo chim sa cá lặn chỉ với một điệu múa, nàng đã làm cho mọi người khen ngợi không dứt.Thậm chí hoàng thượng còn khen tặng đệ nhất hoa khôi.
Vậy mà trời ghen tị hồng nhan, một giai nhân tuyệt sắc như thế, lại bị vội vã gả cho lãnh khốc vô tình khát máu Tà U vương.
Thành Lạc Dương không ai không hiểu, không ai không biết, Tà U Vương là một người lãnh khốc khát máu cỡ nào. Vương phi tiền nhiệm bởi vì nói một câu làm hắn không vui, ngày hôm sau liền chết bất đắc kỳ tử ở trên đường cái. Còn có mấy đời vương phi trước, người sau so với người trước chết càng khó coi hơn.Tất cả đều chết dưới thủ đoạn độc ác của Tà Vương.
Với tính tình ngạo mạn của Nam Cung nhị tiểu thư, có thể đoán trước thế nào cũng không có kết cục tốt.
Đang lúc mọi người sôi nổi bàn tán có thương xót có tiếc hận vì người trong kiệu thì một Hãn Huyết Bảo Mã từ đàng xa chạy như bay đến. Nam nhân ngồi ở trên lưng ngựa vươn tay về phía đội ngũ rước dâu: "Dừng kiệu!" Đội ngũ nhanh chóng ngừng lại. Không ai kịp thấy nam nhân d.đ/l;q"d vừa tới xuống ngựa thế nào chỉ thấy sống lưng y thẳng tắp cong gối quỳ trước kiệu hoa nói: "Nam Cung tiểu thư, chủ tử nhà ta có lệnh mời ngài xuống kiệu đi bộ đến vương phủ để bày tỏ thành ý!"
Là người ngu cũng nghe ra Tà U Vương muốn khiến Nam Cung Ngọc khó xử trước mọi người.
Bên trong kiệu chậm chạp không có tiếng đáp lại. Mành cửa kiệu tuôn rơi rủ xuống, gió nhẹ từ từ phất qua, chuỗi châu phía trên mành kiệu va chạm phát ra tiếng nghe như chuông bạc ma mị mê người.
Bà mai thấy thế vội vàng nói: "Ơ, sao có thể như vậy được? Tân nương xuất giá đều ngồi kiệu lớn được tám người nâng đến cửa nhà phu gia.Nếu phá vỡ quy cũ như thế chỉ sợ điềm xấu! Ngài......." Đang muốn nói tiếp chợt chạm vào ánh mắt sắc bén của nam tử quăng tới, một câu nói cứng rắn liền nghẹn họng làm bà không thốt ra lời.
Trong kiệu hoa, tân nương mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, hỉ khăn che mặt ngồi yên lặng. Không ai nhìn ra vẻ mặt nàng lúc này.
Thấy người trong kiệu khinh thường đáp trả lời nói của mình, đáy mắt Mộ Vấn Thiên thoáng qua vẻ lạnh lẽo nói tiếp: "Nam Cung tiểu thư, xin ngài không nên làm khó tiểu nhân, nếu chọc giận chủ nhân, ngài nên biết hậu quả rất nghiêm trọng."
"Càn rỡ!" Đột nhiên từ bên trong kiệu hoa truyền đến tiếng trách giận tràn đầy uy nghiêm. Người trong kiệu hít sâu một hơi, vén bức rèm che, nhấc lên khăn cưới che kín tầm mắt, lộ ra khuôn mặt thanh nhã nhưng lạnh nhạt, cặp mắt trong suốt y hệt như con ngươi của nai con thế nhưng lúc này dâng lên vẻ lạnh lùng quyết đoán, liếc mắt nhìn nam tử quỳ gối trước mặt, cười lạnh nói: "Một tiểu nhân như ngươi lại dám uy hiếp ta trước mặt mọi người. Hôm nay ta coi như là hiểu được, có chủ tử như thế nào, thì có dạng cẩu nô tài như thế đó!"
Mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Vị Nam Cung nhị tiểu thư này thật đúng là không biết sống chết, thế nhưng trước mặt mọi người đối với tâm phúc Tà U Vương chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Ngồi ngay ngắn ở trong kiệu lúc này là một thiếu nữ lớn lên có ngoại hình cực kỳ mỹ lệ.Trên người mặc váy dài màu đỏ sẫm, mái tóc dài đen tuyền vấn kiểu Vân La, trên trán là chuỗi ngọc Lưu Tô, trên cổ đeo dây chuyền phỉ thúy trong suốt, tay mang một đôi vòng ngọc long phượng, làn da mượt mà, bóng mịn giống như ngọc. Dung nhan thanh tú che khuất dưới mũ phượng chỉ khác Nam Cung Ngọc một điểm duy nhất chính là bên môi nàng có một nốt ruồi mỹ nhân càng làm dung mạo nàng tăng thêm mấy phần yêu mị.
Diêu ma ma – ma ma hồi môn của Nam Cung Ngọc lúc này vội vàng cười hì hì tiến lên. Đầu tiên bà vội vàng cung kính xin lỗi Mộ Thiên Vấn, sau đó xoay người nghiêm nghị nói với Nam Cung Tự: d"đ;l"q;d "Tiểu thư, không nên khẩu xuất cuồng ngôn! Người đã quên lúc trước lão gia đã nói gì với người sao? Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*. Tà Vương muốn người làm cái gì, người y theo hắn là được rồi."
*: ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng
Nam Cung Tự hung hăng cắn môi. Nàng vừa chào đời liền bị ném cho ngoại tổ mẫu ở nông thôn nuôi dưỡng, mà muội muội cùng mẹ với nàng lại có thể hưởng thụ hết yêu thương sủng ái của hai đấng sinh thành.
Mặc dù coi như bị cha mẹ từ bỏ nhưng hôn nhân cũng không phải do nàng làm chủ.
“Cuộc hôn sự này ngươi gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả. Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, cũng không phải ngươi nói ‘ không ’ là được!" - Đây là câu nói đầu tiên phụ thân nàng nói với nàng khi vừa bước vào cửa nhà.
Nàng vừa khóc vừa quỳ trên mặt đất cầu khẩn cha mẹ, hi vọng có thể đánh động lương tâm của họ mà thay đổi tâm ý. Vậy mà bọn họ mặc kệ hạnh phúc cả đời của con gái mình, bắt buộc nàng thay thế Nam Cung Ngọc gả cho Tà U vương khét tiếng máu lạnh vô tình trong truyền thuyết.
Đúng vậy! Một mình nàng tới hy sinh lại có thể đổi lại một nhà an nhạc (bình an vui vẻ). Khó trách cha mẹ nàng làm sao không tính toán như vậy.
Nếu nói là cha mẹ của nàng, chẳng bằng nói là cha mẹ Nam Cung Ngọc.
Nhưng mà....... Duy chỉ có chuyện này, nàng tuyệt đối cũng sẽ không theo.
"Về nói lại cho chủ tử của ngươi, ban đầu hôn sự này là Tà Vương phủ các ngươi chủ động cầu thân, nay lại muốn ta đi bộ đến vương phủ tỏ thành ý không khỏi khiến mọi người ở đây thắc mắc? Trừ phi là chủ tử các ngươi tự mình đến cầu xin ta...ta ngược lại là có thể suy nghĩ một chút."
Chuyện cười! Ban đầu hôn sự này là hắn - Tà U Vương ép cưới, nàng đã quá uất ức bị buộc gả cho cho hắn; hôm nay muốn khó xử nàng trước mặt mọi người, Nam Cung Tự nàng cũng không phải là kiểu người bảo thì đến đuổi thì đi, như quả hồng mềm tùy ý ai bóp đều được.
Sắc mặt Mộ Thiên Vấn biến hóa, "Nam Cung......."
"Khởi kiệu! Nếu Tà U Vương hỏi tội xuống, tất cả do một mình ta gánh chịu." Nói xong, bàn tay búp sen trắng nõn rụt trở về, bức rèm che tuôn rơi rủ xuống.
Đội ngũ rước dâu cũng không dám làm trễ nãi canh giờ, thế nhưng Nam Cung tiểu thư lại ôm tội lên người mình khiến đoàn người cũng không khỏi băn khoăn.
Mặc dù vậy, tám kiệu phu vẫn đồng lòng dốc sức nâng kiệu hoa chậm rãi hướng đến Tà Vương phủ.
Mọi người thầm thở dài, Nam Cung tiểu thư quả thật là người cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói nhưng phải biết Tà U Vương cũng không phải là người lương thiện gì, chọc hắn nổi giận thì đồng nghĩa với tự rước họa vào thân. Xem ra lát nữa có trò hay để nhìn.
Nam Cung Tự ngồi ngay ngắn ở bên trong kiệu, ngón tay sờ viên mã não chính giữa sợi dây chuyền phỉ thúy trên cổ. Đây là thứ duy nhất đáng giá ngoại tổ mẫu trước khi lâm chung đưa cho nàng. Nàng là do một tay ngoại tổ mẫu nuôi nấng; trong thời thơ ấu của nàng không hề tồn tại nhân vật gọi là phụ mẫu.
Nàng giống như là một như con rối bị lợi dụng, luôn khao khát được sống một lần vì bản thân.
Từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ bén nhọn, đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng phất qua mặt đao, liền bị xẹt qua một đạo vết thương dài và hẹp.
Tà Vương phủ, bên trong thư phòng.
"Bẩm chủ tử, Nam Cung tiểu thư trước mặt mọi người cự tuyệt mệnh lệnh của chủ tử, mở miệng liền nói một mình gánh chịu mọi tội lỗi."
Trên ghế có hoa văn được mạ vàng, một nam tử mặc y phục bằng gấm màu đen đang ngồi. Dưới ánh nến mờ tối không thấy rõ biểu lộ của hắn trong giờ phút này, ngón tay thon dài đang cầm bút viết rất nhanh, vẻ mặt chăm chú, hoàn toàn bỏ quên người bên ngoài bình phong.
Hồi lâu, nam tử dừng bút, cầm lên tấu chương hắn mới vừa phê chuẩn đưa cho gã sai vặt đang tiến lên nghênh đón.
‘Xuy ’ một tiếng, từ trong bình phong vang lên tiếng cười dịu dàng mà tà mị.
Ngoài bình phong, Mộ Thiên Vấn đang quỳ, trên trán mồ hôi tuôn như tắm. Hắn không nghe lầm chứ? Không sai, đúng là từ trong miệng Tà U Vương truyền tới tiếng cười, làm người ta rợn cả tóc gáy.
Lát sau,tiếng cười tà ác rốt cuộc dừng lại: "Nói tiếp!"
"Nam Cung tiểu thư còn kêu thuộc hạ truyền lời, nói là nếu như ngài tự mình đi cầu xin, nàng có thể suy tính." Khi nói lời này trên người Mộ Thiên Vấn cũng đồng thời xuất mồ hôi lạnh toàn thân. Đây là bị cơn lạnh lẽo từ trong bình phong tản mát ra áp sát đến.
"Lá gan cũng không nhỏ." Nam tử rốt cuộc gác hạ bút, mười ngón tay trắng nõn thon dài khép lại, chống cằm, ý cười trong mắt dần dần thu lại. Khóe miệng hắn nhếch lên tạo cảm giác sâu xa, âm lãnh mà bí hiểm khó dò làm tỳ nữ bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.
Hắn tức giận.
Lần này Mộ Thiên Vấn thật chắc chắn, hắn đang rất tức giận.
"Chủ tử bớt giận, thuộc hạ lập tức đi trừ khử nữ nhân cả gan mạo phạm ngài."
Hắn đứng dậy muốn rời đi thì bên trong bình phong từ từ truyền đến một giọng nói dịu dàng tà mị: "Nếu nàng đã sĩ diện như vậy, Bổn vương sẽ thành toàn cho nàng."
Bước chân Mộ Thiên Vấn dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng tôn quý phía trong bình phong, "Ý của chủ tử là muốn......"
"Hưu thê!" (bỏ vợ)
Phải biết rằng ở cổ đại cô dâu mới vừa qua khỏi cửa bị bỏ rơi, đây chính là mất mặt mười tám đời tổ tông, huống chi nàng là bị Tà U Vương bỏ rơi ngày sau sợ rằng không ai dám lấy nàng làm vợ.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Vấn không khỏi thầm thở dài một tiếng.
——
Kiệu hoa rất nhanh tới cửa lớn Tà Vương phủ. Hai cột trụ hai bên cửa chính Tà Vương phủ điêu khắc long phượng giương nanh múa vuốt. Cửa chính màu đỏ chói mở rộng, trên nóc cửa chính treo biển ngạch Thượng Thư ba chữ to mạ vàng kim quang lấp lánh ‘Tà Vương phủ ’.
Bên ngoài Tà Vương phủ sớm có người đang chờ. Một lão ma ma ước chừng sáu mươi tuổi dẫn đầu, sau lưng dẫn theo một đám nha hoàn gã sai vặt đi tới, cầm một chút ngân lượng tùy tùy tiện tiện đuổi đội ngũ rước dâu đi sau đó cúi người xuống vung bức rèm che lên, nói với Nam Cung Tự: "Vương phi, xuống kiệu đi!"
Nam Cung Tự vén khăn hỉ lên, nâng mí mắt liếc nhìn lão thái bà trước mắt, ấn đường nhíu nhẹ: "Vương Gia đâu?"
" Thân thể chủ tử khó chịu không thể bái đường nên đã sắp xếp người thay thế Vương Gia bái đường." Lão ma ma nói xong khóe miệng nhếch lên một cái, rõ ràng là nụ cười trào phúng. Đột nhiên lão ma ma cúi người, vươn tay về phía Nam Cung Tự nói: "Vương phi, xin mời!"
Lời này là có ý gì?
Hôm nay là ngày đại hỉ của Tà U Vương, hắn thế nhưng không bái đường cũng liền thôi vậy mà còn tìm người thay thế?
Chỉ là suy nghĩ một chút vậy thôi, mình không phải cũng là bái đường thế sao? Bái đường với ai cũng vậy thôi.
Thúy ma ma dẫn đường đi tới đại sảnh vương phủ, hai hàng ghế màu đỏ Đào Mộc ngồi đầy quan lại quyền quý. Từ trên mặt bọn họ lộ ra mấy phần không tin được, hai vị trí cao đường lại không có một bóng người.
Đang ở giữa mờ mịt, nàng được nha hoàn bên cạnh đỡ quỳ xuống giữa đại sảnh, bên cạnh chính là cái gọi là người bái đường thay thế.
"Nhất Bái Thiên Địa ——" Người chủ lễ kéo dài giọng nói hô.
Đầu người bái đường dập mạnh trên đất, Nam Cung Tự nghe một tiếng va đập nặng nề, Ai da.... Chắc là đụng bể đầu chứ chẳng chơi.
Ngay sau đó bên tai truyền tới một tiếng nức nở: "Ô ô ô, đau quá …. đau chết mất!" Tuy không thấy rõ bộ dáng người này nhưng nhìn xuống dưới hỉ khăn là đôi giày màu đen thì có thể đoán đây là một người đã trưởng thành. Nhưng giọng nói ngô nghê cùng tiếng khóc nức nở lại giống như một đứa trẻ con.
Nam Cung Tự mạnh mẽ xốc hỉ khăn liền thấy trước mắt một nam tử mặc áo khoác ngoài màu đỏ, ngang hông không có buộc đai lưng, lỗ mũi đỏ rực giống tên hề, nhìn khuôn mặt ước chừng sắp ba mươi tuổi. Thì ra là một tên ngốc.
Hắn nhìn về phía bà vú sắc mặt cực kỳ lúng túng đứng ở một bên khóc ròng nói: "Mẹ, ta không bái cái gì đường nữa. Chơi không vui chút nào." Nói xong giận dỗi vứt tú cầu trên người xuống đất còn mạnh mẽ đạp lên một cái.
Tân khách ngồi ở hai bên trái phải cười ầm ầm thật to, xen lẫn trong đó còn là sự khinh bỉ cực độ.
Lúc này nàng hiểu ra rồi. Chính là Tà U Vương muốn lợi dụng kẻ ngu này để cho nàng mất mặt trước mọi người.
Được rồi! Mất mặt liền mất mặt đi. Mất mặt cũng là mất mặt Nam Cung Ngọc, dù sao nàng chỉ là thay thế Nam Cung Ngọc xuất giá.
Rất nhanh, Nam Cung Tự bị đưa vào bên trong tân phòng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...