Xem xong đoạn băng, mọi người cũng thấy lạ.
Làm gì có chuyện là đang yên đang lành tự dưng lăn đùng ra chết.
Mà kiểm tra trong túi áo khoác rồi cũng chả có gì ngoài cái găng tay của anh ta ra cả.
Lạ! Siêu lạ luôn ạ!Mọi người đang trầm tư suy nghĩ thì một anh cảnh sát chạy tới và thì thầm cái gì đó vào tai ngài thanh tra.
Ngài gật đầu rồi anh cũng bỏ đi trở lại chỗ nạn nhân.Một vài phút sau thì nạn nhân được đưa đi tới phòng khám nghiệm tử thi còn mọi người ở đây thì được ngài thanh tra giải tán hết.
12A cũng muốn tham gia phá án lắm chứ nhưng đành ngậm ngùi mà trở về phòng ngủ thôi.- Eo! Vụ này đáng sợ lắm ý – Đỗ Phương Anh sợ hãi nói- Thú vị mà, kiểu giống mấy truyện trinh thám ý nên thích.Ừ thì Hằng cũng đọc Conan nên gặp mấy vụ này ngoài đời là cũng thích.
Nói rồi cả lũ bàn tán với nhau về vụ án.
Hằng nghe xong vì chẳng kiềm được tò mò nên mới lén mò xuống phòng đông.Lúc đang len lén mò mò ở trong ý thì bị một bàn tay đặt lên vai.
Eo! Lúc đấy Hằng giật mình tưởng bị phát hiện không ý.
Mà quay qua lại là Hoàng Bảo Khang, bạn tới đây có lẽ nào là cũng muốn điều tra giống Hằng không?- Sao ở đây?- Mới có 9h30p, cũng đâu có muộn lắm đâu, tớ tới đây định phá án.- Chả phải ngài thanh tra đã bảo là không tới nữa à? Lỡ làm hỏng hiện trường vụ án thì sao? – Khang lườm, giọng điệu như đang chất vấn ý.- Kệ đi, mình chỉ cần cố gắng không phá hỏng là được chứ gì? Mà chả phải là cậu cũng muốn tới đây để điều tra giống tớ đó sao?Khang như bị nói trúng tim đen mà bèn có chút lúng túng.
Ừ thì bạn tới đây đúng là để điều tra thật nhưng ai ngờ lại có người có cái ý tưởng giống bạn đâu.- Sức cậu đủ để điều tra à? – Khang đang giống như mỉa mai quá- Đủ chứ, mình đọc Conan nhiều với cũng kha khá biết về ngành y học mà – Hằng khoeHả! Gì? Y học á? Hằng biết tới nó à? Khang thắc mắc sau khi nghe Hằng nói- Thật à?- Dám nói sai mình làm chó – Hằng quả quyết- Vậy tôi với cậu hợp tác cũng được đấy, tôi không giỏi y họcNói rồi Hằng quay qua nhìn Khang bằng ánh mắt kinh thường.
Hơ! Đã thế còn nói người ta đủ sức không trong khi mình không đủ sức.
QUÊ- Được rồi, được rồi, tùy cậu – Hằng chả muốn đôi co, đồng ý coi như là sức mạnh cộng 0,5 cũng tạm.Quyết rồi cả hai bước vào trong, nơi này tuy đã được tắt máy lạnh nhưng thực sự không thể phủ nhận rằng nó vẫn còn đọng lại một chút hơi lạnh mang đậm chất phòng đông.- Xem nào, nạn nhân không có dấu hiệu như bị ngộ độc nhưng lại có dấu hiệu của sự ngạt thở.Nói rồi, Hằng bất ngờ quay sang.
Trên tay Khang là một bảng báo cáo gì đó và bạn đang đọc vanh vách nó.
Tiến lại gần, Hằng mới biết rằng đó là bảng báo cáo khám nghiệm tử thi.
Mà khoan, bảng báo cáo khám nghiệm tử thi á? Sao Khang lại có nó được?- Đây là bảng báo cáo khám nghiệm tử thi có đúng không? Sao cậu lại có nó? - Hằng chất vấn, Khang chả để tâm mà cứ chú trọng tới bảng báo cáo kia.- Thôi được, tớ không quan trọng việc cậu lấy nó như nào nhưng mà nó là thật, đúng không? – Khang không trả lời, chỉ gật đầu một cái rụp rồi thôi.Hằng tò mò ngó vào xem bảng báo cáo ấy, tự dưng cái Khang ném thẳng bảng báo cáo vào Hằng.
Thô! Quá thô đi được.
Đọc xong rồi là có quyền vứt đi à? Đây là tư liệu đó mà nó chắc cũng là của cảnh sát nữa.
Lỡ cảnh sát tìm xong không thấy thì sao?Hằng lo nhiều vấn đề lắm, như là mình sẽ bị phạt như nào vì tự ý tới đây rồi trộm bảng báo cáo nè.
Khang thấy thế liền hiểu ra ngay và nói:- Nghĩ vừa thôi, phá án nhanh xong đem trả là được chứ gì.- Nhưng còn việc không nghe lời mà tới đây thì sao?- Còn thì sao nữa? Camera ghi hết rồi, mình phá án xong lấy công chuộc tội là được.Nói vậy Hằng mới để ý.
Ừ thì có camera ghi hết lại rồi mà, có chối cũng có được đâu, thôi thì cố phá án để lấy công cũng được.
Nói rồi cả hai cùng bắt tay vào suy luận.
Trước tiên là thông tin từ bảng báo cáo.“ Nạn nhân - ẢnhTên: Lê Hữu PhúcNgày tháng năm sinh: xx/xx/xxxxNơi sống: Xã xx - huyện xx - thành phố xxNguyên nhân tử vong: Ngạt thở / Lạnh cóngXét nghiệm tử thi: Trong dạ dày nạn nhân có chứa một lượng thuốc ngủ lớn.
Trên tay còn có chút vết lá khô ”Xem tới đây, trong đầu Hằng liền lóe lên một tia sáng.
Có khi nào là thế không? Ngay lúc ấy, Hằng đã định chạy ra ngoài nói ý kiến của mình cho cảnh sát nhưng bị Khang níu lại.- Đi đâu?- Thì đi báo suy luận của tớ cho cảnh sát nghe.- Nói cho tôi nghe trước đã.- Tại sao?- Lỡ đâu cậu sai xong bị cảnh sát mắng vì tội lẻn vô đây và ăn cắp bảng báo cáo.Nghe cũng có lí, thế là Hằng nói hết suy luận của mình cho Khang nghe:- Ở đây có viết là trong dạ dày nạn nhân chứa một lượng lớn thuốc ngủ có đúng không? – Hằng chỉ tay vào chỗ viết ấy trong bảng báo cáo, Khang đưa mắt nhìn theo.- Ừ đúng, nhưng rồi sao? – Khang thấy lạ- Để nói về thuốc ngủ á.
Nó là một loại thuốc dùng kéo dài, hỗ trợ giấc ngủ khiến cho người bệnh dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn và giúp cho tình trạng rối loạn giấc ngủ được cải thiện.
Ngoài ra có một số loại thuốc ngủ được gọi là thuốc an thần vì nó làm chậm hoạt động của não bộ và giúp cho não bộ thư giãn để nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
– Hằng ba hoa về kiến thức của mình.- Bên cạnh đó, thuốc ngủ cũng có tác dụng phụ.
Và ở đây, tác dụng phụ được thi hành đó là uống nhiều thuốc ngủ dẫn đến chóng mặt, đau đầu và có nguy cơ té ngã hay có thể là hoạt động trong vô thức.
– Hằng giảng lí thuyết như một giáo viên sinh học.- Theo mình, nạn nhân uống nhiều thuốc ngủ dẫn đến việc trong lúc bê cà chua thì đau đầu rồi nằm ngất ra sàn.
Trong vô thức, nạn nhân đã nằm như là đang nằm trên một chiếc giường ấm áp.
Chính vì thế mà anh ta đã lạnh cóng cho tới chết.
Trên bảng báo cáo cũng ghi vậy mà.
– Hằng cười như được mùa ý, kiểu giống như vừa đạt được kì tích không bằng.Khang đưa tay lên cằm suy tư ngẫm nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng:- Suy luận cũng hay nhưng ý cậu là đây là một sự cố vô tình ý à?- Um…..
– Hằng suy tưỪ nhỉ? Thế là sự cố thật à? Đọc Conan nhiều thấy trong đó toàn giết người không, nay thấy sự cố bất ngờ thì lạ quá.
Hằng buồn thỉu, này là suy luận sai hay đúng là sự cố không hay thật rồi? Xong tự dưng Khang nảy ý bảo với Hằng:- Này, có loại độc nào hay cái gì đó có dạng lá khô giết người ngay tức khắc khi vừa chạm vào và không để lại dấu vết gì hay không? – Khang gắng hỏiHằng nghe qua thì thấy lạ.
Trên đời mà có loại này thì đúng là super.
Hằng lắc đầu tỏ ý không biết hoặc không có.
Khang thất vọng bèn bảo Hằng thôi thì ra ngoài báo cho cảnh sát về suy luận của mình cũng được.
Hằng không hiểu xong cũng ậm ừ đi.Trên đường đi, bỗng đầu Hằng nhảy số bèn chạy tức tốc quay lại nói với Khang:- Khang ơi! Hình như….
– Hằng thở dốc do ban nãy chạy quá nhanh.- Sao? Hình như gì?- Hình như có loại độc đó hay sao ý.Nói tới đây, Khang giật nảy.
Nếu loại độc cậu miêu tả là có thật thì suy luận của cậu liệu sẽ đúng chứ? Khang gặng hỏi Hằng:- Đó là gì?- Là Aconite- Aconite?- Phải! Chúng là chất độc của cậy phụ tử monkshood.
Aconite chỉ để lại một dấu hiệu duy nhất khi khám nghiệm tử thi đó là ngạt vì nó gây loạn nhịp tim dẫn đến ngạt thở.
Ngộ độc có thể xảy ra ngay sau khi chạm vào lá cây mà không đeo găng tay vì nó hấp thu nhanh chóng và dễ dàng.Nghe vậy, Khang mừng gớm.
Suy luận của cậu không chắc đúng nhưng nó khá thuyết phục, ít ra là thuyết phục hơn cái suy luận của ai kia về thuốc ngủ.- Tốt rồi, vậy ra đi báo với cảnh sát thôi – Khang hứng hởi- Từ từ đi đã bạn ơi, bạn còn chưa nói suy luận của bạn cho mình nghe đâu nhá – Hằng chống tay lườm Khang- Được rồi, tới chỗ cảnh sát đi, tôi sẽ nói – Khang quả quyếtĂn gian vãi, nãy kêu người ta nói để kiểm tra rồi giờ còn mình thì không.
Hề vc!Tới trước cảnh sát, Khang dơ bảng khám nghiệm tử thi ra nói với cảnh sát:- Vụ án này, cháu đã có lời giải.
Tuy không chắc là đúng 100% nhưng 98% thì cháu chắc.What the hell? Khang ăn gì mà quả quyết là thế.
Chắc gì Khang suy luận đã đúng, lỡ đâu người đúng là Hằng thì sao? Hằng bực, Khang sao mà giống khinh thường quá.Cảnh sát thấy thế cũng đành nghe, mà trước khi đó thì tụ tập toàn bộ mọi người lại luôn.
Tự dưng lại thấy tội cho mấy bạn đang ngủ trên phòng bỗng dưng bị gọi dây nghe suy luận quá.- Thực ra đây không phải là sự cố hay tự tử gì cả, mà đơn giản đây chính là một án mạng – một vụ giết người – Khang vênh như một thám tử ý.- Trước khi vô phòng đông, một kẻ nào đó đã đặt vào trong túi áo khoác của nạn nhân một cành lá của Aconite.
Xong xuôi, người đó bèn lấy cớ kêu nạn nhân vô phòng đông lấy cà chua.Nghe tới đây, mấy người buồn ngủ như có thêm sức sống bèn tỉnh táo trở lại.
Chắc chỉ hóng chuyện là giỏi.- Nạn nhân không chút nghi ngờ mà làm theo lời hung thủ.
Giữa chừng, hung thủ đã lấy một lí do gì đó để gọi cho nạn nhân chẳng hạn như “ Sao nạn nhân lại lâu ra thế? ” Đại loại là hỏi thăm tình hình.
Kẻ ấy muốn nạn nhân vì nghe điện thoại mà phải tháo găng tay ra để trong túi.Nghe tới đây, cả lớp vẫn không hiểu lắm nhưng mà cuốn.- Đến lúc nạn nhân mò lại túi của mình để lấy găng tay ra thì vô tình đã chạm trúng lá Aconite mà chết.Giọng Khang trầm hơn như kiểu đã đến màn gay cấn hấp dẫn nhất rồi đây ý.
Mọi người thì không nói làm gì, cứ chăm chú xem.
Bên cạnh Hằng thấy màu mè vaiz.- Và hung thủ - người đã nhờ nạn nhân vô phòng đông lấy cà chua đó chính là chị Phạm Thị Yến – người yêu của nạn nhân.Vừa nói, Khang vừa chỉ tay vào hung thủ khiến ai nấy đều theo hướng tay bạn mà nhìn.
Chị Yến giật thót tim khi nghe có người gọi tên mình bèn ấp úng:- Tại….tại sao em lại chắc là chị nhỉ? Em có chứng cứ gì hay không?Yến cãi, nào cho được chị lại phải chịu thua trước một học sinh lớp 12 cơ chứ, không đời nào.
Chị cười thầm, ngầm chắc rằng Khang chỉ ba hoa thế thôi chứ có đâu bằng chứng.
Nhưng điều sốc nhất đó là Khang có bằng chứng.
Chị chết lặng- Khi nghe thấy tiếng hét của anh nhân viên, chúng em đã ngay lập tức chạy tới hiện trường.Nói tới đây, Khang quay sang nhìn nhóm của Hằng.
Mọi người đều gật đầu đồng tình.
Đúng là bọn họ đã xuống rất sớm.- Khi tới nơi được một lúc thì tụi em thấy chị mặc áo khoác chạy qua.
Em tự hỏi là tại sao chị lại mặc áo khoác chứ không phải đồng phục nhân viên nhỉ? – Khang nhìn chị nham hiểm- Thì đây là phòng đông mà, không mặc áo khoác thì chết cóng à? – Chị ta đổ mồ hôi hột- Không chị, ý em không phải thế! Ý em là trong cái lúc ấy, có ai rảnh như chị để xác định xem tiếng hét phát ra từ đâu rồi chuẩn bị để tới nơi đó không?Chị tức nhưng không làm được gì.- Với cả lúc đó chị chạy vô sớm là để thu hồi lại lá Aconite đúng chứ? Thế chắc em đoán là chiếc lá ấy vẫn còn ở trong người chị rồi, phải không?Chị Yến sốc, người câm nín chết lặng.
Lúc này, chị như rơi vào tuyệt vọng vậy.
Nước mắt chị rơi, chị gục xuống sàn khóc nức nở.- Là hắn, hắn đã có bồ mới nhưng vẫn cứ ve vãn chị.
Chị muốn chia tay nhưng hắn đe dọa sẽ tung ảnh nóng của chị lên mạng.
Chị…chị không còn cách nào khác nên đành phải làm thế.Mọi người bên cạnh vừa thấy đáng thương mà cũng thấy đáng trách.
Bị đe dọa như vậy thì báo cảnh sát là xong chứ tại sao lại lâm ra tới mức này?Mọt người xót lắm mà cũng có làm được gì đâu, chuyện đã qua rồi thì không thể sửa lại được.
Trót đã lỗi lầm thì dù có đáng thương đến mấy cũng phải nhận lấy hình phạt thôi.
Bấy giờ, ánh mặt trời mới bắt đầu ngoi lên để tỏa sáng cho nhân gian nhưng liệu rằng sau chuyện này, một lần nữa nó có thể rọi sáng cho Phạm Thị Yến hay không?Ngoảnh đầu lại nhìn mọi người, chị cười tươi lắm rồi mới nói ra một câu:- Cảm ơn mọi người vì đã làm đồng nghiệp của tôi trong thời gian qua.
Cảm ơn các em vì nhờ có các em ăn hết cà chua mới khiến kế hoạch của chị thành công và….Tới khúc này, chị khựng lại, nhìn về phía Hằng với Khang mới bèn nói:- Chị quan sát camera suốt, chị biết các em đang phá án đấy nhưng chị không muốn ngăn.
Nhờ các em, chị biết ra lỗi sai của mình.
Cảm ơn vì đã để chị sống không còn gì đáng xấu hổ nữa.
Cảm ơn!Nói rồi, Phạm Thị Yến quay đầu rời đi bỏ lại cái khách sạn xa hoa ở phía sau mà bước lên xe cảnh sát.
Ánh mắt chị nhìn qua bầu trời xanh và thầm cảm ơn rằng, sau chuỗi ngày đau khổ này thì chị cũng đã được giải thoát.
Một ngày nào đó nhất định chị sẽ quay đầu hối lỗi và tìm lại các em để cảm ơn thêm một lần nữa, Giang Thanh Hằng và Hoàng Bảo Khang à!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...