Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bọn Lôi Cương vào trong tháp tạo hóa đã đến vạn năm.Trấn Sơn Hà, không, có lẽ nên gọi là thành Sơn Hà, qua vạn năm, đã từng đối mặt với bao nguy hiểm nhưng vẫn chưa từng suy vong. Người dân trong trấn trong vạn năm này cũng đã sinh sôi nảy nở thêm nhiều. Trấn Sơn Hà ngày xưa giờ đã thành thành Sơn Hà! Thành Sơn Hà giờ lớn hơn khi xưa gấp chục lần, người qua lại không ngừng, trong đó có không ít người phàm trần, cũng có không ít tu luyện giả cấp thấp.Vì sao trấn Sơn Hà lại được các tu luyện giả quan tâm thì nguyên nhân chủ yếu chính là bởi một người ở trấn này. Người này chính là thần thủ hộ cho thành Sơn Hà. Người này chính là Trương Phàm. Kể từ ngày thành Sơn Hà được xây dựng, y vẫn luôn bảo vệ nơi này, không chịu chút hư tổn nào.Lúc này, Trương Phàm ngồi xếp bằng trong sân của Lôi Cương. Khoảng sân này sớm đã được cải tạo, giờ đã rộng hơn nhiều. Năm nghìn năm trước, Trương Phàm đã báo thù cho mẫu thân y, giết một vị trưởng lão của một tông phái nhỏ, người đã giết mẫu thân y. Trương Phàm dựa vào Khai Thiên cường đại mà tàn sát sạch toàn bộ tông phái nhỏ kia. Chuyện giết người đã trở thành chuyện cơm bữa với y. Những năm gần đây, số người chết trong tay y không hề ít. Giờ y cũng đã lĩnh ngộ được Khai Thiên thức thứ bốn mươi bảy, đủ thấy ngộ tính của y cao như thế nào. Tu vi của y cũng đã đạt đến cương thần hỗn độn hoàng giai. Sau khi báo thù xong, Trương Phàm liền trở về trấn Sơn hà, ở lại nơi này tu luyện.Trương Phàm ngồi xếp bằng trong sân của Lôi Cương, gương mặt y lạnh lùng. Lĩnh ngộ xong, y mở mắt, cô đơn nhìn khoảng sân trước mặt. Đôi mắt y dần mê dại đi. Một lúc lâu sau, y thở dài, nhìn bầu trời, thầm nghĩ:-Sư tôn thật ra đã đi đâu? Vì sao chưa bao giờ ta nghe thấy tin tức của người?Mấy năm nay, Trương Phàm giết rất nhiều người nhưng cũng đắc tội không ít kẻ. Có điều, những thế lực lớn đều không hạ thủ y, y biết nguyên nhân rất lớn chính là nhờ sư tôn Lôi Cương! Trương Phàm không biết sư tôn đạt đến trình độ như thế nào nhưng y mãi mãi theo đuổi hắn. Ngoài Trương Dật Hiên, Trương Phàm chỉ có Lôi Cương là người thân duy nhất!-Cho dù thế nào, ta muốn dốc hết sức tu luyện, chờ ngày sư tôn trở về!Trương Phàm âm thầm nói. Không lâu sau, y lại một lần nữa rời khỏi thành Sơn Hà, một lần nữa bắt đầu lịch lãm. Đây là lần thứ ba y rời khỏi nơi đây.Tháp tạo hóa, tầng thứ bảy.-Ha ha!! Thì ra là thế, thì ra là thế!Không gian tầng thứ bảy đầy tiếng hô kích động. Lúc này, Liệt Bí giờ đã có thể tự do hành tẩu ở tầng thứ bảy này. Toàn thân lão phát ra hành kim mờ ảo, lão phát hiện thân thể mình ngày càng trở nên cường đại hơn. Sức mạnh cơ thể lão cường đại lên mấy lần so với trước. Liệt Bí cầm thanh trọng kiếm trong tay, điên cuồng vung lên, dường như đang vung một cọng rơm vậy.-Hô! Bên dưới hẳn là rất tốt!Liệt Bí chợt nghĩ tới bọn Quật Xá, vẻ kích động trên mặt chợt sững lại. Lão nhanh chóng bay xuống dưới, lại phát hiện bên dưới có màu vàng nâu. Lão chợt nhận ra bản thân không thể rơi xuống không gian màu vàng nâu bên dưới, dường như bên dưới có một bức tường vậy. Phát hiện điểm thú vị của không gian này, Liệt Bí suýt chút nữa nổi điên, càng hối hận hơn nữa. Nếu như lúc trước lão không chậm trễ thì hẳn giờ đã vào đến tầng thứ hai. Trong không gian này, tuy rằng ánh sáng màu vàng này làm thân thể lão hết sức đau đớn nhưng lão lại nhận ra ánh sáng này giúp cơ thể lão mạnh mẽ lên nhiều, hơn nữa, toàn thân lão lại được một luồng sức mạnh hành kim bao phủ. Sức mạnh này không giống với hỗn độn kim long lực, có thể nói còn mạnh hơn cấp đỉnh hỗn độn kim long lực. Vậy thử hỏi sao Liệt Bí không mong chờ tầng thứ sáu cho được?Nhưng nhìn quầng sáng ngăn cản lão lại này, Liệt Bí như muốn nổi điên lên. Lão cầm thanh trọng kiếm trong tay điên cuồng tấn công bên dưới, nhưng đòn tấn công của lão lại như đánh vào hư không, không làm luồng sáng này suy chuyển chút gì, thậm chí còn không biến chuyển. Liệt Bí ngơ ngác nhìn quầng sáng cường đại quỷ dị này, hết sức hối hận.Trong tầng thứ sáu, toàn thân Quật Xá hiện được bao phủ bởi luồng ánh sáng màu vàng nâu. Ánh sáng này như một thứ thần binh lợi khí, lực hành mộc nồng đậm từ cơ thể y phát ra khiến y hết sức thư thái. Nỗi thống khổ xuyên suốt toàn thân giờ đã bién mất. Quật Xa hiểu rõ sự cường đại bản thân có được hoàn toàn là nhờ không gian này. Y nhanh chóng bay xuống phía dưới nhưng lại bị quầng sáng ngăn cản, không thể công phá nổi.Tầng thứ năm, Hoang Thái Hư đang khiếp sợ ngồi xếp bằng. Lão thậm chí đã tưởng bản thân sẽ bị áp lực kinh khủng ở nơi này nghiền nát thần hồn nhưng lão vẫn không thể chống đỡ nổi luồn khí này. Ngay khi lão còn đang tuyệt vọng, lão lại phát hiện, thân thể dần hồi phục lại được tri giác. Luồng áp lực kia cũng dần biến mất. Lão mừng rỡ, không quên khôi phục lại sức mạnh bản thân. Tên đồng tử bảy màu cũng vậy. Hai người cùng ngồi xếp bằng ở nơi đây. Linh lực nơi này không thuần túy chỉ là linh lực nữa, cực kỳ có lợi với việc tu luyện của bọn họ. Hiển nhiên bọn họ không thể bỏ qua được. - .Ở tầng thứ nhất, trống trận Giới Hồn, U giới, Hạo Huyền Lôi phủ lơ lửng trên không. Ngoài ba vật này, còn có ba thần hồn của Lôi Cương nữa. Thần hồn của trống trận Giới Hồn ngồi khoanh chân, mắt nhìn trận pháp Cự Luân bên dưới, không nhúc nhích, bắt đầu lĩnh ngộ. Thần hồn của Hạo Huyền Lôi phủ đã hóa thành một người nhỏ bé sáu màu. Dáng dấp của người nhỏ bé này giống Lôi Cương như đúc, chẳng khác nào cương anh của hắn cả, có điều khuôn mặt của người nhỏ thó này cực kỳ lạnh lùng. Hơn nữa, đôi mắt của người này cũng phát ra ánh sáng sáu màu. Hiện giờ, người này đang đối mặt với thần hồn của U giới.Người nhỏ bé của U giới cũng vậy, có điều, người này toàn thân đen sì, chẳng khác nào một tảng đá đen vậy. Cảm nhận được ánh mắt của người nhỏ bé trong Hạo Huyền Lôi phủ, vẻ mặt của người này lạnh lùng, hắn nhìn trống trận Giới Hồn. Nhìn từ vẻ mặt của hai người này thì xem ra thần hồn của cả hai mấy năm nay đều đã có thần trí riêng biệt.Lôi Cương chìm đắm trong lĩnh ngộ, không biết chuyện đang xảy ra. Lúc này, trong đầu hắn xuất hiện một không gian tinh khiết. Ngồi xếp bằng, trong đầu hắn liên tục diễn luyện Khai Thiên, từ phần đầu của thức thứ sáu mươi sáu đến thức thứ bảy mươi tư. Trong một vạn năm này, hắn đã lĩnh ngộ được tám thức. Nếu là Hạo Huyền chắc chắn lão không thể làm nổi, nhưng giờ Lôi Cương đang ở trong tháp tạo hóa, đối mặt với chân lý của hỗn độn. Chính nhờ sự tiếp xúc này, tốc độ lĩnh ngộ của hắn được đẩy lên mức tối đa, nhưng càng về sau, con đường lĩnh ngộ càng khó. Lôi Cương phải mất rất nhiều thời gian mới lĩnh ngộ nổi.Thời gian trôi qua, chớp mắt không biết bao nhiêu năm đã trôi qua.Một ngày nọ, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng chợt đôi mắt rực sáng. Hắn nhìn Cự Luân phía dưới, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự vui sướng. Lôi Cương quay đầu nhìn Hạo Huyền Lôi phủ và U giới đang đối mặt với nhau, lại thấy hai người nhỏ bé giống hắn như đúc. Hắn tươi cười rạng rõ, nhưng rất nhanh nụ cười đông cứng lại trên gương mặt hắn. Hắn kinh ngạc nhận ra hai người thần hồn này có gì đó rất lạ. Lôi Cương trầm ngâm một hồi, khó nghĩ, xem ra hai thần hồn này thực sự đã sinh ra thần trí. Lúc này, hắn cẩn thận đánh giá hai thần hồn này, lại phát hiện toàn thân một thần hồn có sáu màu, một thần hồn lại đen sì. Lôi Cượng giật mình, sáu màu này biểu thị sáu hành, vậy màu đen sì kia liệu có phải tượng trưng cho hư hành không? Lôi Cương khó hiểu, không biết thần hồn của hắn từ bao giờ đã lĩnh ngộ được hư hành rồi?Hai thần hồn phân ra cùng nhìn Lôi Cương chằm chằm, hắn nhìn lại hai người này.Suy tư một lúc lâu xong, Lôi Cương thử liên kết với hai thần hồn này, thử xem có thể dung hợp với họ hay không. Trong óc hắn chợt vang lên một giọng nói:-Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi tuy là bản thể nhưng ngươi không thể làm gì được ta đâu, đừng cố gắng dung hợp ta làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...