Không đợi nội giám mời, Thôi Quý Lăng đã bước vào trong điện.
Thôi Hoa Lan thấy vậy nhanh chóng đứng dậy tiếp đón hắn.
Nàng ta còn bảo Từ Hoằng Nghiệp thỉnh an cữu cữu.
Nhưng Từ Hoằng Nghiệp còn đang mải ăn bánh quế nên chẳng để ý tới Thôi Quý Lăng.
Đối với người cữu cữu này, Từ Hoằng Nghiệp không quá quý mến.
Vì cữu cữu không hề dịu dàng, chiều chuộng nó.
Việc cữu cữu thà đập chén cũng không cho nó ăn vẫn còn ấn tượng sâu sắc trong tâm trí đây này.
Vậy nên nó cũng không thèm để ý tới Thôi Quý Lăng mà hừ một tiếng rồi giận dỗi đưa lưng về về phía hắn.
Thôi Hoa Lan thấy vậy, khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nàng ta sẵng giọng: "Đứa nhỏ này, làm sao lại không hiểu chuyện như thế."
Nàng ta mời Thôi Quý Lăng ngồi rồi sai cung nữ dâng trà, mang bánh ngọt tới.
Thôi Quý Lăng không nói lời nào, trầm tư ngồi xuống ghế.
Thôi Hoa Lan cũng ngồi, sau đó mới hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân: “Lần trước muội cho người mời mẫu thân tiến cung nhưng người được cử đi báo lại rằng thân thể mẫu thân không tốt.
Có chuyện gì vậy, mẫu thân vẫn khỏe chứ?"
Mặc dù biết chuyện mẫu thân không khỏe có thể do Thôi Quý Lăng sai người nói như vậy.
Nhưng dù sao cũng là mẫu thân của mình, Thôi Hoa Lan lo lắng hỏi thăm.
Đồng thời nàng ta cũng nghĩ, những năm này đại ca và mình có phần xa cách.
Bây giờ gặp mặt, nàng ta không biết phải nói như thế nào để rút ngắn khoảng cách.
Không bằng cứ hỏi về sức khỏe của mẫu thân
Dẫu sao hai người cũng cùng một mẹ sinh ra, câu chuyện bắt đầu từ mẫu thân có lẽ sẽ dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng Thôi Quý Lăng vẫn im lặng.
Hắn chỉ khẽ nhấp ly trà do cung nữ dâng..
Thôi Hoa Lan cảm thấy xấu hổ.
Nhưng trước mặt Thôi Quý Lăng, trong tâm nàng luôn lo sợ cho nên cũng chỉ cười ngượng, không dám tức giận.
Nghĩ một lát, nàng ta lại đổi chủ đề: "Đại ca, muội thấy huynh dạo này gầy đi rất nhiều, khí sắc cũng không tốt.
Chẳng lẽ dạo gần đây phủ đại đô đốc quá bận rộn? Nhưng cho dù là bận thì huynh cũng phải chú ý sức khỏe.
Muội và mẫu thân, còn cả Hoằng Nghiệp nữa, đều trông cậy vào ca ca."
Thôi Quý Lăng nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn nàng ta.
Từ ánh mắt, người khác không biết được hắn đang nghĩ gì.
Thần sắc hắn bình tĩnh làm cho Thôi Hoa Lan vô cùng bất an.
Đúng lúc này, Từ Hoằng Nghiệp khinh thường, khẽ hừ một tiếng, la hét: "Mẫu hậu, con không thèm dựa vào cữu cữu.
Con là hoàng tử tôn quý còn cữu cữu chỉ là thần tử.
Muốn dựa cũng là cữu cữu dựa vào con.
Sao con phải dựa nhờ cữu cữu chứ?”
Đứa nhỏ này đúng là nói chuyện không hề khiêm tốn.
Hai tay Thôi Hoa Lan bủn rủn.
Nàng ta quát lớn: "Im ngay.
Ăn bánh quế của con đi."
Nói xong, nàng ta lại ngượng ngùng nhìn Thôi Quý Lăng: "Đại ca, đứa nhỏ này ăn nói linh tinh, thật ra nó vô cùng thích huynh.
Hôm qua, còn cứ luôn miệng hỏi muội khi nào thì cữu cữu mới đến chơi với nó."
Thôi Quý Lăng không nói chuyện.
Hắn nhìn về phía Từ Hoằng Nghiệp.
Một bộ y phục dệt kim đỏ chót, trên đầu đội kim quan nhỏ, làn da trắng nõn, hai gò má hồng hào.
Vừa nhìn đã biết là người được chăm sóc kỹ càng, sống trong cảnh an nhàn, sung sướng.
Còn con của hắn lại không thể đến thế giới này.
Thôi Quý Lăng không nhìn Từ Hoằng Nghiệp nữa.
Ánh mắt hắn hướng về phía Thôi Hoa Lan.
Mặc dù ngày thường hắn vẫn luôn lạnh lùng nhưng không biết vì sao, tự nhiên Thôi Hoa Lan thấy hãi hùng khiếp sợ.
"Đại, đại ca" nàng ta cuối cùng vẫn không nhịn được, run giọng hỏi: "Huynh, huynh sao lại nhìn ta như vậy?"
Thân thể nàng ta thoáng lùi xa ra.
Thôi Hoa Lan nghĩ cách Thôi Quý Lăng một khoảng cách mới là tốt.
Gương mặt xinh đẹp như bị rút đi huyết sắc, hai cánh tay nàng ta không kìm được mà run lên
Cũng không biết qua bao lâu, nàng ta mới nghe được thanh âm lạnh lùng của Thôi Quý Lăng chậm rãi vang lên: "Ta hỏi muội, nếu có người muốn lấy tính mạng của nhi tử muội.
Muội sẽ làm như thế nào với người đó?"
Thôi Hoa Lan mờ mịt nhìn hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Hắn hỏi câu này là có ý gì: "Sao vậy?"
"Trả lời ta."
Giọng của Thôi Quý Lăng bỗng lớn hơn, ánh mặt cũng trở nên sắc bén.
Từ Hoằng Nghiệp bị dọa run, bánh quế trong tay cũng rơi xuống đất.
Còn Thôi Hoa Lan khỏi phải nói, khuôn mặt trắng bệnh như tuyết.
Nàng ta lo lắng Từ Hoằng Nghiệp sẽ sợ hãi khi nghe được lời như vậy nên sai cung nữ đưa hắn về điện của mình.
Đến khi Từ Hoằng Nghiệp đi xa, nàng ta nơm nớp lo sợ nhìn sang Thôi Quý Lăng.
Chỉ thấy ánh mắt hắn như chim ưng nhìn chằm chằm mình.
Nàng ta đành run rẩy trả lời: "Giả sử, nếu có người dám gây bất lợi cho Hoằng Nghiệp, muội, muội nhất định sẽ băm hắn thành trăm vạn, tru di cửu tộc hắn.
Nhưng dù như vậy cũng khó để tiêu tan mối hận của muội."
Chỉ cần nghĩ đến con của mình bị người ta hãm hại, muội lại cảm thấy phẫn nộ, oán hận vô cùng, muội cảm thấy xử lý đối phương như thế nào cũng không đủ.
Thôi Quý Lăng nghe vậy thì bật cười đau đớn.
Hắn quay sang chỗ khác, ánh mắt nhìn sang mấy bông hoa được trang trí trong phòng.
"Tẩu tử đối xử với ngươi như thế nào?"
Thôi Hoa Lan chợt nghe câu hỏi này, thoáng chút nhảy dựng lên.
Sao bỗng nhiên đại ca lại nhắc đến người kia? Hắn, hắn có ý gì đây?
Nhưng Thôi Hoa Lan không dám giữ im lặng.
"Tẩu, tẩu tử, nàng đối xử, đối xử với muôi rất tốt".
Nàng ta chột dạ không dám nhìn Thôi Quý Lăng.
Nên không thấy được Thôi Quý Lăng nhẹ gật đầu: "Uyển Uyển là người tốt bụng, nàng cũng rất dễ mềm lòng, đối xử với những người bên cạnh đều rất tốt.
Ta luôn cho rằng nàng đối tốt với mọi người như vậy, nhất định những người đó cũng tốt với nàng.
Nhưng không nghĩ tới, muội muội và mẫu thân trước mặt ta thì đối tốt với nàng.
Nhưng sau lưng ta lại tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng.
Biết những điều này, ta thật sự rất khiếp sợ.
Nhưng để cho ta hoàn toàn chết tâm và cũng không bao giờ ta nghĩ tới chính là… "
Nói đến đây, hắn quay đầu lại nhìn Thôi Hoa Lan, hai mắt chứa lệ quang: "Muội muội ruột thịt của ta lại cấu kết với người ngoài.
Ngay khi ta vắng nhà, lừa dối tẩu tử uống thuốc mê rồi đưa nàng vào trong kinh với thân phận cống nữ."
Thôi Hoa Lan bỗng đứng bật dậy.
"Đại ca, muội, muội… " nàng ta hoảng hốt nhìn Thôi Quý Lăng.
Cứ muội muội cả ngày cũng không cất lên được lời nào khác
Nàng ta rất sợ Thôi Quý Lăng và sợ hơn cả là để hắn biết được chuyên năm đó.
Bây giờ đột nhiên nghe Thôi Quý Lăng nói như vậy, nàng ta cảm thấy vô cùng hoảng hốt, run rẩy hồi lâu mới cất lời: "Có phải Tôn Ánh Huyên nói gì với đại ca hay không? Muội, muội, lúc ấy muội, chuyện này là, là chủ ý của nàng ta, muội cũng là bị nàng ta ép buộc mà thôi."
"Nàng ta ép buộc ngươi như thế nào? Nói ngươi bị Ninh vương phủ chọn trúng làm cống nữ? Ngươi không muốn đi, liền đẩy tẩu tử của ngươi đi thay? Không nói đến việc Tôn Ánh Huyên lừa gạt ngươi, dù thật sự có chuyện như vậy, ngươi không nguyện ý thì có thể để tẩu tử của ngươi thay thế sao? Còn cấu kết cùng Tôn Ánh Huyên viết một bức thư giả, lừa gạt ta rằng tẩu tư ngươi trở về Vân Châu tìm Biện Ngọc Thành.
Ngươi có biết hay không, tẩu tử ngươi, nàng, nàng..."
Nói đến đây, giọng Thôi Quý Lăng càng thêm nghẹn ngào: "Nàng lúc ấy đã có thai.
Hài tử, hài tử của ta và nàng, bị Tôn Hưng Bình dùng một bát thuốc sẩy thai mà không còn nữa.
Những năm tháng sau đó, tẩu tử của ngươi chịu quá nhiều đau khổ, cuối cùng nàng ấy nhảy hồ tự sát."
"Nàng, nàng chết rồi?"
Thôi Hoa Lan lẩm bẩm nói.
Cũng không biết trong lòng nàng ta đến cuối cùng có cảm giác ra sao.
Nếu là trước kia, biết Khương Thanh Uyển đã chết, nàng sẽ rất vui mừng vì đại ca sẽ mãi mãi không biết đến chuyện này.
Nàng ta sẽ tiếp tục được an toàn.
Nhưng hiện tại, từ miệng đại ca nói rằng Khương Thanh Uyển đã chết.
Nàng ta biết rất rõ ràng tình cảm Thôi Quý Lăng dành cho Khương Thanh Uyển.
Giờ đây hắn đã biết chuyện này, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào đây?
Ngẫm lại câu hỏi đột ngột của Thôi Quý Lăng lúc ban nay, còn chuyện hắn nhắc đến hài tử của mình và Khương Thanh Uyển...
Thôi Hoa Lan bỗng thấy một luồng khí rét lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên đ ỉnh đầu.
"Đại ca, đại ca, " nàng ta nhào tới, nắm chặt cánh tay của Thôi Quý Lăng.
Nhưng lại bị Thôi Quý Lăng dùng sức hất ra, chật vật ngã nhào trên mặt đất.
Búi tóc mang trâm phượng khảm đá quý đỏ kim rơi trên mặt đất, trang sức cũng lộn xộn nhưng nàng ta không quan tâm.
Khuôn mặt giàn giuộc nước mắt quay đầu nhìn Thôi Quý Lăng: "Đại ca, muội không có.
Chuyện năm đó, muội, muội thật sự là bị ép buộc.
Muội cũng không muốn như thế, nhưng muội, nhưng muội,”
"Không có ai bức bách ngươi, nhưng các ngươi đều đang bức bách Uyển Uyển." Giọng nói Thôi Quý Lăng khàn khàn, "Nàng đối với các ngươi, một người nàng xem như bằng hữu tốt nhất, một người là tiểu cô thân thiết.
Nhưng các ngươi lại đẩy nàng vào trong hố lửa.
Nàng biết những việc này, cho nên càng thất vọng."
Không để ý Thôi Hoa Lan, hắn ngừng một chút, mới tiếp tục khàn giọng nói; "Đều do ta ngu xuẩn.
Sau khi vào kinh, ngươi chịu sự trách cứ của thái hậu nhưng vẫn nguyện ý cầu hoàng thượng cho Tôn Hưng Bình vào chỉ huy sứ kinh vệ, còn để hắn giữ chức ngũ phẩm.
Lúc ấy ta chỉ nghĩ rằng dù sao ngươi và Tôn Ánh Huyên cũng là chỗ quen biết.
Người làm hoàng hậu, Tôn Ánh Huyên nhờ ngươi giúp đỡ cũng không có gì đáng ngờ.
Nhưng thật ra là Tôn Ánh Huyên dùng chuyện năm đó để uy hiếp ngươi.
Vì vậy ngươi không thể làm trái lời nàng? Ta nào có thể nghĩ, nào đâu có thể tin muội muội của ta, người thân nhất của ta lại có thể làm ra chuyện như vậy với thê tử mình.
Ngươi đã quên, có một lần ngươi phát sốt, thân nhiệt cao đến dọa người, là tẩu tử ngươi đã trông coi ngươi.
Nàng không ngủ, không nghỉ chiếu cố ngươi hai ngày hai đêm? Ngươi báo đáp nàng như vậy sao?"
Nói đến đây, hai mắt hắn phiếm hồng, âm lượng cao hơn: "Từ cổ chí kim ta chưa từng thấy chuyện nào như này."
Thôi Hoa Lan ngồi dưới đất khóc, không nói nên lời.
Bị Thôi Quý Lăng nói như vậy, trong lòng nàng ta cũng cảm thấy xấu hổ nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
Sợ Thôi Quý Lăng sẽ đối phó nàng ta, thậm chí con của nàng.
Khi nãy nàng ta đã nói, nếu có người gây bất lợi cho Hoằng Nghiệp, nàng sẽ băm đối phương ra, còn tru di cửu tộc của hắn.
Đại ca đây rõ ràng là đã đào sẵn hố chờ nàng tự nhảy xuống.
Chỉ cần nghĩ lại câu nói vừa rồi, nàng ta lại thấy kinh hoàng, toàn thân phát run.
Nàng ta bò lại gần Thôi Quý Lăng.
Nhưng đối mặt với ánh mắt sắc lạnh, nàng ta không dám ôm chân của hắn, chỉ có thể khóc ròng nói: "Đại ca, ta là muội muội của huynh.
Muội, chúng ta là một mẹ sinh ra, coi như ta làm sai, huynh, huynh cũng không thể ra tay độc ác đối với ta.
Huynh, Huynh phải tha thứ cho ta."
Thôi Quý Lăng nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói ra: "Ta biết chúng ta là huynh muội ruột thịt.
Nếu ngươi có làm gì ta, dù là muốn lấy mạng ta đi chăng nữa, nể tình huynh muội, ta vẫn sẽ để cho người một con đường sống.
Nhưng Uyển Uyển đối với ta còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Hơn nữa, còn hài tử của ta và nàng."
Nói đến hài tử, miệng hắn bỗng cảm thấy đắng chát.
Im lặng hồi lâu, hắn mới tiếp tục nói: "Chính ngươi cũng đã nói, nếu có ai động tới hài tử của ngươi, dù đem đối phương băm thành trăm mảnh, tru di cửu tộc hắn cũng không làm tiêu tan nỗi phẫn hận trong lòng.
Sao chuyện xảy như vậy xảy ra ta, ngươi còn đòi ta phải tha thứ? Thế gian này có đạo lý như vậy sao?"
Thôi Hoa Lan sợ hãi, không nói thành lời.
Nàng ta hận không thể tự vả vào miệng mình.
Vậy mà lại đi nói những lời như vậy.
Thôi Quý Lăng nhìn lại nàng ta, im lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa điện ánh nắng nhẹ vương.
Những vầng sáng hắt lên tấm lưng mệt mỏi của hắn, tạo thành một chiếc bóng thật dài in trên mặt gạch xanh.
Trông thật cô đơn, lại như lạc lõng.
Người nhà đối xử như vậy với thể tử của mình.
Chỉ cần nhớ đến, lòng hắn lại đau đớn tột cùng, trái tim như bị ném vào hầm băng.
"Đại ca." Thôi Hoa Lan vẫn chưa hết hy vọng.
Nàng ta nhìn về Thôi Quý Lăng mà gào thét, "Ta là muội muội ruột thịt của huynh mà."
Thôi Quý Lăng dường như không nghe thấy tiếng hét của nàng ta.
Hắn vẫn tiếp tục bước về phía trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...