Khi Tiết Minh Thành đến phòng hoa thì thấy Khương Thanh Uyển đang tưới nước cho cây lan bốn mùa.
Có lẽ ngửi được hương thơm say đắm, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, khom lưng cúi đầu, tiến lại gần đóa hoa đang nở.
Nụ cười trên khuôn mặt rất dịu dàng.
Kệ phía bên trái và phải của nàng có rất nhiều loài hoa.
Những chiếc lá mang màu xanh khác nhau và sắc hoa cũng vô cùng đa dạng.
Nhưng dường như tất cả những bông hoa này cộng lại cũng không đẹp bằng tiểu cô nương trước mắt.
Tiết Minh Thành dừng lại và không bước tiếp vào trong.
Hắn nở nụ cười, nhìn tiểu cô nương đang đứng bên hoa.
Khi ở trước mặt mọi người, trông tiểu cô nương có vẻ nho nhã, dịu dàng, tuy vẫn luôn nở nụ cười, nhưng hắn biết đó chỉ là sự lễ phép của nàng.
Không giống như bây giờ, nụ cười và ánh mắt nàng ánh lên niềm vui, bởi nó được xuất phát từ trái tim.
Đúng là lúc này Khương Thanh Uyển rất hạnh phúc.
Khi đối mặt với người khác, không thể tránh khỏi việc nói và làm những điều trái với ước muốn của bản thân, nhưng ở chung với cây cối, hoa cỏ, nàng hoàn toàn được làm chính mình.
Nàng cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần nên không chú ý đến bất cứ điều gì bên cạnh mình.
Lục La nhìn thấy Tiết Minh Thành đầu tiên, vội vàng chạy tới nhẹ giọng nói với Khương Thanh Uyển: "Tiểu thư, Vệ quốc công tới."
Trái tim Khương Thanh Uyển trở nên lạnh lẽo.
Nàng quay đầu lại thì thấy Tiết Minh Thành đứng dựa vào cửa phòng, mỉm cười nhìn nàng từ lúc nào.
Bắt gặp ánh mắt của Khương Thanh Uyển, hắn đứng thẳng dậy, nhấc chân bước về phía nàng.
Khương Thanh Uyển đành phải uốn gối hành lễ với hắn: "Tiểu nữ bái kiến quốc công gia."
Như thường lệ nàng lại tiếp tục cúi đầu, cụp mắt xuống, dáng vẻ đoan trang, dịu dàng.
Tiết Minh Thành mỉm cười.
Có điều, hắn đưa tay phải lên, dùng ngón trỏ vuốt v e đóa hoa lan mà Khương Thanh Uyển vừa ngửi.
Hoa có màu đỏ nhạt, tỏa hương thơm nhẹ.
Chỉ cần đưa tay chạm khẽ, đầu ngón tay cũng sẽ dính mùi hương dễ chịu.
"Ngươi có vẻ rất thích cúi đầu."
Một lúc sau, hắn thu lại bàn tay đang vuốt v e đóa hoa, nhẹ nhàng cười nói.
Khương Thanh Uyển giật mình.
Nàng không biết nên trả lời câu nói này như thế nào.
Cũng không biết Tiết Minh Thành nói lời này với nàng là có ý gì...
Cũng may lúc này lại nghe được giọng nói ôn hòa của Tiết Minh Thành: "Thái hậu nói muốn thưởng cho ta một chậu lan.
Bà bảo ta đến phòng hoa lựa chọn.
Nhưng ta không biết nhiều về các loại lan nên muốn nhờ Khương cô nương chọn giúp một chậu.
Không biết Khương cô nương có bằng lòng giúp ta chuyện này hay không?"
Khương Thanh Uyển không muốn giúp hắn chuyện này.
Nàng khiêm tốn trả lời: "Đối với hoa lan, kiến thức của tiểu nữ không tính là rộng, chỉ sợ không có năng lực giúp quốc công gia.
Có điều, hoa lan trong phòng đều là những giống quý báu, cho dù quốc công gia chọn chậu nào thì cũng tốt cả."
Tiết Minh Thành nhìn thoáng qua nàng rồi khẽ cười.
Nhưng Khương Thanh Uyển luôn cúi đầu nên không thấy được vẻ mặt nàng lúc này.
Chỉ có thể nhìn thấy những sợi tua ngọc rủ xuống từ chiếc trâm trên tóc nàng đang nhẹ nhàng đung đưa.
Những hạt châu màu hồng hình giọt nước khẽ lắc qua lại.
Tựa như lay động tâm can, khiến hắn xao xuyến.
Một loại cảm giác mà hắn chưa từng có bao giờ.
Hắn có chút xúc động muốn đưa tay nâng cằm nàng lên, để ánh mắt nàng đối diện với mình.
Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được, hắn cười nói: "Khương cô nương khiêm tốn.
Trong khoảng thời gian này, thái hậu đã mấy lần kể cho ta nghe về tài làm vườn của ngươi.
Chậu phong lan mà bà quý trọng đã được ngươi chữa khỏi.
Vừa rồi, ta còn tận mắt nhìn thấy bồn La Hán được ngươi cắt tỉa.
Hiện tại, sao Khương cô nương lại cho rằng kiến thức của mình không đủ rộng về hoa lan?"
Nói đến đây, hắn hơi nghiêng người về hướng Khương Thanh Uyển, tiếng cười so với lúc nãy còn nhỏ hơn: "Hay là Khương cô nương không muốn giúp ta chuyện này?"
Ban đầu, Tiết Minh Thành đứng khá xa Khương Thanh Uyển nhưng bây giờ hắn lại nghiêng người nên khoảng cách của hai người xích gần hơn.
Khương Thanh Uyển gần như có thể cảm cảm nhận được hơi thở của hắn lướt qua má mình.
Ấm áp, mang theo chút ẩm.
Cũng có hơi tê ngứa.
Khuôn mặt nàng lập tức nóng lên.
Khương Thanh Uyển cuống quít lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Tiết Minh Thành.
Tiết Minh Thành đứng thẳng lên nhìn nàng, ý cười ẩn trong ánh mắt hắn.
Nàng giống như một con mèo nhỏ đang sợ hãi.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta choáng váng.
Thật khó để mô tả cũng như họa lại.
Lúc này trái tim Khương Thanh Uyển vẫn đập thình thịch.
Trước đây, nàng nghĩ Tiết Minh Thành là một người hào hoa, một quý công tử lịch lãm.
Nhưng hành vi vừa rồi của hắn ta đối với nàng có chút lỗ m ãng.
Nàng muốn mặc kệ hắn, nhưng hắn là Vệ quốc công, lại còn là cháu ruột của Tiết thái hậu, thân phận cao quý, sao có thể chống lại được.
Sau khi suy nghĩ, Khương Thanh Uyển đành chọn một chậu lan và nhanh chóng đưa cho hắn.
Ổn định lại tâm tư, nàng quay đầu nhìn chậu lan được bày trên kệ.
Như nàng vừa nói, mỗi cây lan trong phòng hoa của Tiết thái hậu đều là báu vật, cây nào cũng tốt.
Nhưng nàng không tin Tiết Minh Thành không am hiểu một chút nào về hoa lan.
Xưa nay, hoa lan luôn nổi tiếng trong các loài hoa, dung mạo hắn như trăng sáng, lại từng đi khắp núi sông, làm sao có thể không biết gì về hoa lan? Nếu nàng tùy tiện chọn cho hắn một chậu...
Sau khi nghĩ, nàng bước lên dùng hai tay nâng một chậu hoa mang về.
Đó là một chậu trũng, mang màu tím.
Lan trong chậu có lá mảnh, màu xanh, hình dáng uyển chuyển.
Cây không có hoa cũng chẳng thấy.
Khương Thanh Uyển giải thích: "Đây là giống lan vào ngày xuân mới có thể nở hoa.
Trong sách viết tên nó là u lan, hương thơm cực kỳ thanh nhã.
Chậu hoa này rất thích hợp để đặt trong thư phòng."
Tiết Minh Thành biết có rất nhiều giống hoa lan.
Nhưng một số cây quá lớn, có mùi hương quá nồng hoặc màu sắc diễm lệ.
Những cây như vậy hắn đều không thích, mà chậu hoa lan này...
Hắn đưa tay ra đón lấy, một lúc sau mới nhìn xuống cành lan.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, cười hỏi Khương Thanh Uyển: "Khương cô nương cố ý chọn cho ta chậu hoa này, có phải cảm thấy ta tao nhã giống như nó?"
Nội tâm Khương Thanh Uyển không có chút gợn sóng.
Phải thừa nhận nếu chỉ nhìn mặt và khí chất của Tiết Minh Thành, hẳn ai cũng cho rằng hắn là người phong độ và cao quý.
Nhưng nghe những lời hắn nói với nàng khi nãy thì nàng cảm thấy chữ thanh nhã không hề liên quan gì đến hắn.
Nhưng những điều này ảnh hưởng gì tới nàng? Đối với nàng, Tiết Minh Thành chỉ là một người không hề thân quen.
Nàng cúi đầu dịu dàng, ngoan ngoãn trả lời: "Mọi người ở kinh thành đều biết quốc công gia là quý công tử, trời sinh lịch lãm."
Đây đúng là lời nói thật.
Người trong kinh thành mỗi lần nhắc đến Tiết Minh Thành, đều khen hắn có tướng mạo khôi ngô, phong thái nho nhã, là công tử quý hiếm gặp trên đời.
Tiết Minh Thành nhìn những sợi tua trên trâm cài tóc nhẹ nhàng đung đưa bên má nàng, khóe môi hắn hơi cong lên..
Nàng lại cúi đầu xuống.
Không biết nàng là người thích cúi đầu, hay chỉ khi ở trước mặt hắn mới vậy...
Hắn muốn nói với nàng thêm mấy câu nhưng thái độ nàng dành cho hắn rất khách sáo, thậm chí còn hơi xa cách nên hắn đành phải thôi.
Hắn cười cáo từ với nàng rồi cầm bồn hoa ra khỏi phòng.
Trên đường đi, hắn nghĩ hình như mình đã làm nàng sợ.
Thái độ nàng đối với hắn không được tốt.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng của nàng khi cúi đầu và sắc ửng hồng trên đôi má trắng nõn...
Trong lòng hắn như bị mèo con cào nhẹ, có chút tê ngứa.
Hắn cầm chậu hoa đi thẳng tới chính điện.
Tiết thái hậu đang dựa vào kháng bằng gỗ được đặt gần cửa sổ phía nam.
Thấy hắn đi tới, bà nhìn ngay vào chậu lan trên tay hắn.
Sau khi nhìn qua, bà ngẩng đầu lên và cười: "Ánh mắt cháu quả nhiên tinh tế.
Vậy mà chọn trúng chậu lan tốt nhất của ta."
Hoa lan chỉ là một cách gọi bởi còn có rất nhiều giống hoa.
Trong số chúng, u lan là loài đứng đầu.
Lá màu xanh đặc, khi hoa nở sẽ có màu đỏ nhạt, đây là một vẻ đẹp không bút mực nào có thể tả xiết.
Tiết Minh Thành mỉm cười, không nói gì.
Ngồi một lát, hắn xin phép cáo từ với Tiết thái hậu rồi xuất cung, ngồi xe ngựa hồi phủ.
Anh ta không giao chậu lan này cho người khác cầm, mà để nó trong xe ngựa.
Thỉnh thoảng nhìn qua, hắn lại nghĩ đến tiểu cô nương thích cúi đầu.
Khi trở về phủ, hắn tự tay đặt chậu lan lên bàn trong thư phòng và tiện tay rút một cuốn sách từ trên kệ xuống xem.
Nhưng lại không kìm được mà ngẩng đầu ngắm chậu hoa lan trước mặt.
Nhìn một lát sẽ trở nên mất tập trung, nở nụ cười.
Sau vài lần làm như vậy, hắn đặt quyển sách trên tay xuống, ra lệnh cho gã sai vặt mài mực, còn mình thì trải giấy Tuyên, nâng bút vẽ tranh.
Vốn định họa chậu lan nhưng khi đặt bút xuống, nét vẽ trên giấy lại dần biến thành dáng vẻ của một người.
Đó là bức họa Khương Thanh Uyển khom lưng cúi đầu nhẹ ngửi hương của hoa lan bốn mùa trong phòng hoa.
Lá cây màu xanh ngọc, hoa lan mang sắc đỏ nhạt.
Nhan sắc thiếu nữ tươi tắn như hoa, xinh đẹp khó tả.
Điều hiếm hoi hơn là nụ cười trong mắt nàng ấy, đẹp đến lạ thường
Sau khi hoàn thành bức vẽ, hắn đặt bút xuống, cầm bức vẽ lên xem kỹ, trong mắt mang theo ý cười.
Khi mực trên bức tranh đã khô, hắn cuộn nó lại, đưa cho gã sai vặt và ra lệnh: "Mang đến Bạch Thạch trai đi, tìm người có tay nghề giỏi nhất đem bức họa này cuốn thành trục.
Nhớ kỹ phải yêu cầu họ sử dụng các vật liệu tốt nhất."
Bạch Thạch trai là cửa hàng cuốn giấy thành trục tốt nhất kinh thành.
Điều này đủ thấy Tiết Minh Thành vô cùng coi trọng bức họa này.
Gã sai vặt nhanh chóng vâng dạ, hai tay hắn ta tiếp nhận bức họa rồi quay người đi xuống.
Tiết Minh Thành nhìn gã sai vặt đi xa mới ngồi vào chiếc ghế sau thư án.
Ánh mắt hắn vẫn hướng về phía chậu hoa lan.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực ấm áp như được ngâm trong suối nước nóng, cảm giác không thể nói thành lời.
Và hắn chưa từng có cảm giác này trong suốt hai mươi bốn năm cuộc đời.
Đột nhiên hắn thấy vô cùng lạ lùng.
Mà lúc này Thôi Quý Lăng lại thấy bi thương, phẫn nộ tột cùng.
Hắn hỏi Tôn cô cô về tất cả những điều Khương Thanh Uyển tâm sự với bà.
Từ lời kể của bà, hắn đã hiểu phần nào những chuyện xảy ra năm đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...