Khương Thanh Uyển tiến cung gặp Khương Huệ phi.
Khương Huệ phi hòa ái trò chuyện cùng nàng mấy câu, bảo nàng đem đồ đạc vào sương phòng phía Đông.
Sau đó, bà dẫn nàng đi bái kiến Tiết thái hậu.
Khi hai người đến Từ Ninh cung, Tiết thái hậu đang ngồi trên chiếc giường bằng gỗ ở cửa sổ phía Nam.
Trên giường có đặt một chậu hoa với vài đóa hoa màu trắng.
Phiến lá dài và hẹp như những chiếc liềm nhỏ.
Nhưng lá cây bây giờ hơi héo vàng, gần rễ còn có vài sợi tơ mảnh màu trắng.
Như thể vừa có một con tằm nhả rất nhiều tơ ở đây.
Có thể đoán được tâm trạng của Tiết thái hậu không quá tốt.
Dù lúc nói chuyện với Khương Thanh Uyển bà luôn tươi cười nhưng chỉ nụ cười hơi miễn cưỡng.
Tuy nhiên, lần trước Tiết thái hậu có ấn tượng vô cùng tốt khi gặp Khương Thanh Uyển, cho nên bây giờ bà mới đối xử ôn hòa với nàng.
Bà nói không cần đa lễ, rồi bảo nàng ngồi xuống, còn sai cung nữ dâng trà lên.
Thấy ánh mắt Khương Thanh Uyển thỉnh thoảng lại nhìn sang phía bồn hoa cạnh mình, bà lại hỏi: "Khương cô nương biết hoa trong bồn thuộc loại gì ư?"
Khương Thanh Uyển nghe bà hỏi thì đứng dậy, cung kính đáp: "Hồi bẩm thái hậu, ngày trước tiểu nữ trước đã từng đọc sơ qua về loại hoa giống như này ở trong sách, không biết có đúng là nó hay không."
Khương Huệ phi nghe vậy, trong lòng bà cũng hơi khẩn trương.
Ở trong cung ai cũng biết Tiết thái hậu là người rất yêu hoa, đặc biệt là hoa lan.
Bà có một phòng hoa rất lớn, trăm hoa đua nở khoe sắc bốn mùa.
Nếu nhìn thấy những bông hoa chết héo, bà không chỉ trở nên buồn bã mà tính tình cũng tệ hơn bình thường.
Mà hoa trong bồn kia, vừa nhìn đã biết sắp chết.
Thái hậu lại hỏi Khương Thanh Uyển câu này, nếu nàng đáp sai...
Khương Huệ phi không khỏi siết chặt khăn gấm trong tay.
Ngay lúc này, Khương Thanh Uyển đang nói về nguồn gốc của chậu hoa lan: "...!Nếu tiểu nữ không đoán sai, đây hẳn là một chậu Lan Đoản Kiếm.
Hơn nữa còn thuộc giống phong lan.
Theo truyền thuyết, núi Vũ Di ở Phúc Kiến có rất nhiều loại lan, trong đó nổi danh nhất là phong lan.
Phiến lá hẹp dài và tròn như lưỡi liềm, những bông hoa màu trắng, có mùi thơm nhẹ nhàng.
Chúng mọc ở những nơi sạch sẽ như đá hoặc trên cây, dáng vẻ đoan trang cao quý, người đời hay gọi là tiên thảo hay lan phú quý.
Thi nhân mặc khách thì thích treo ở phòng làm việc hoặc dưới mái hiên, nên hoa này còn có tên là hiên lan."
"Không ngờ ngươi lại am hiểu về hoa lan như vậy.
Nhìn thoáng qua, nói đây là Lan Đoản Kiếm đã là tài, ngươi còn biết nó thuộc giống phong lan." Tiết thái hậu mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi Khương Thanh Uyển, "Ngươi đúng là hài tử hiểu biết."
"Thái hậu quá khen.
Tiểu nữ chỉ may mắn đoán đúng thôi."
Khương Thanh Uyển hơi cúi đầu, mỉm cười đáp lại.
Đời trước, nàng là một người rất yêu hoa cỏ.
Khi rảnh rỗi nàng thường đọc rất nhiều các loại sách ghi chép về hoa, cây cỏ.
Trong đó có khá nhiều bản hiếm.
Hơn nữa, vì công việc kinh doanh trà nên phụ thân nàng thường xuyên tiếp xúc với những người trồng trà ở núi Vũ Di, Phúc Kiến.
Biết nàng thích hoa lan, hễ tới núi Vũ Di thì phụ thân sẽ mang ít hoa lan trở về.
Mặc dù phong lan thuộc loại quý hiếm nhưng trong nhà nàng vẫn có hai chậu.
Các loại lan thi nhau nở suốt bốn mùa.
Tiết thái hậu hỏi chuyện liên quan đến hoa lan nàng đều có thể đối đáp trôi chảy.
Trong đầu Tiết thái hậu bỗng nảy sinh một tâm tư.
"Ban đầu chậu lan này của ta luôn tươi tốt nhưng không hiểu nguyên nhân nào mà ba hôm trước, rễ cây lại xuất hiện những sợi màu trắng như tơ nhện.
Ta sai người dọn chúng đi nhưng mỗi sáng tới xem thì lại đầy sợi tơ.
Bắt đầu từ hôm qua, lá cây cũng ngả màu vàng và héo dần, hoa rơi đầy đất.
Đến bây giờ, ta vẫn còn thấy buồn."
Bỗng Tiết thái hậu chuyển sang câu chuyện khác: "Những cuốn sách Khương cô nương đã đọc có nhắc đến việc như vậy không? Nếu có thì làm thế nào để trị tận gốc?"
Giọng điệu của bà trở nên gấp gáp.
Từ đó có thể đoán được Tiết thái hậu vô cùng yêu thích bồn phong lan này.
Khương Thanh Uyển trả lời trôi chảy câu hỏi của Tiết thái hậu làm Khương Huệ thả lỏng hơn một chút, trên mặt bà mang theo ý cười.
Kim thượng rất hiếu thuận với thái hậu, nếu Khương Thanh Uyển được Tiết thái hậu quý mến, thì không còn gì tốt hơn nữa.
Nhưng hiện tại, Tiết thái hậu lại hỏi Khương Thanh Uyển có biết chậu phong lan của bà mắc bệnh gì hay không.
Nếu Khương Thanh Uyển biết và có thể chữa khỏi bệnh cho cây phong lan, không cần phải bàn, nàng nhất định có thể lọt vào mắt xanh của Tiết thái hậu.
Như vậy, người trong cung sẽ có vài phần kính trọng nàng.
Nhưng nếu nàng không biết, hoặc biết nhưng không chữa khỏi, thậm chí khiến cây lan chết...
Lại một lần nữa Khương Huệ Phi khẩn trương siết chặt khăn gấm trong tay.
Song Khương Thanh Uyển không hề bối rối, nàng còn nở nụ cười trên môi.
Vừa rồi nàng cố tình nhìn cây lan này để gây sự chú ý với Tiết thái hậu.
Đương nhiên, với bệnh chứng như vậy nàng biết nên trị tận gốc thế nào.
Hai chậu lan nàng trồng trước kia cùng từng mắc loại bệnh tương tự như vậy.
Đối với loại bệnh chứng này, nàng đã xem qua rất nhiều bài thuốc kinh điển của các bậc tiền bối nên biết cách trị tận gốc.
Hơn nữa, sau đó hai chậu lan của nàng cũng dần trở nên tốt hơn.
Nàng mỉm cười với Tiết thái hậu: "Trước kia tiểu nữ đã thấy bệnh này của hoa được viết trên một quyển sách, trong đó cũng nhắc đến cách trị bệnh.
Chỉ có điều tiểu nữ chưa từng thử qua, cũng không biết rõ hiệu quả như thế nào."
Tiết thái hậu yêu hoa đến si mê, mấy ngày nay thấy bồn phong lan ngày càng khô héo, bà cũng ủ rũ theo, ăn cơm không thấy ngon miệng.
Đương nhiên lúc này bà sẽ không bỏ qua bất kỳ tia hi vọng nào.
Nghĩ một lát, bà hạ quyết tâm nói: "Trước mắt cứ thử một lần."
Bà bảo Khương Thanh Uyển đưa ra biện pháp trị liệu cho hoa.
Trong lòng Khương Huệ phi vô cùng lo lắng, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Đây là phong lan thái hậu rất xem trọng.
Con, có chắc chắn chữa được hay không?"
Khương Thanh Uyển mỉm cười.
Mặc dù nàng nắm rõ, nhưng cũng không dám nói chắc chắn mười phần.
Hiện tại chỉ có thể đánh cược một lần.
Nếu lọt được vào mắt xanh của Tiết thái hậu mắt xanh, đối với nàng là một chuyện tốt.
Nàng nhẹ gật đầu với Khương Huệ phi, sau đó nhỏ nhẹ giọng nói với thái hậu biện pháp chữa trị.
Trước hết phải đem đổ hết đất trong chậu ra và rửa sạch đất dính trên rễ của lan.
Sau đó thay đất màu mỡ, tơi xốp và đào một cái hố nhỏ để vừa cây, rồi cho người cầm vôi sống rải vào đó.
Vôi sống khi gặp nước sẽ sinh ra nhiệt độ cao, một cây lan mỏng manh sao có thể chịu được?
Nội giám cầm vôi sống không dám rắc.
Khương Huệ phi khẩn trương, lòng bàn cũng ẩm ướt.
Tiết thái hậu cũng chần chờ chưa hạ lệnh.
Nhưng thấy Khương Thanh Uyển luôn mỉm cười đứng bên cạnh, trông nàng vô cùng tự tin, cuối cùng bà vẫn thấp giọng hạ lệnh: "Cứ làm theo lời của Khương cô nương."
Nội giám lập tức tuân lệnh.
Lúc này tay hắn run run cầm vôi sống rắc xuống dưới.
Tuy chưa thấy ngay được hiệu quả nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của Khương Huệ phi vẫn hướng về bồn phong lan, hi vọng có thể biến lá của nó thành màu xanh tươi tốt.
Tiết thái hậu cũng đứng chờ một lúc rồi qua nhìn.
Trong lòng Khương Thanh Uyển có đôi chút lo lắng, nhưng trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng trò chuyện cùng Tiết thái hậu.
Biết Tiết thái hậu yêu thích hoa cỏ, tự nhiên nàng có nhiều chuyện để nói.
Trò chuyện ăn ý đến mức Tiết thái hậu quên cả bồn phong lan.
Bà cười nói với nàng một hồi lâu.
Chỉ khi nội giám tiến vào bẩm báo quốc công gia tới, Tiết thái hậu mới dừng lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ khắc hoa mới thấy mặt trời đã ngả về hướng Tây.
Hóa ra đã qua giờ thân (15h -17h).
Buổi sáng, đúng là bà có sai tiểu nội giám đến bộ Binh nói Tiết Minh Thành về thì tới Từ Ninh cung một chuyến, bà có lời muốn nói với hắn.
Bà bảo nội giám mời quốc công gia vào.
Tiết Minh Thành mặc chiếc áo bào cổ tròn, eo thắt đai lưng ngọc.
Khuôn mặt hắn trắng nõn, tướng mạo lại tao nhã.
Hắn chậm rãi bước vào trong điện, quả là quý công tử có khí chất ung dung, lịch sự.
Tiết Minh Thành không chỉ là Vệ quốc công mà hắn còn đứng đầu bộ Binh với chức tả thị lang, là người nhà mẹ đẻ của Tiết thái hậu, thân phận Vĩnh Xương bá phủ sao có thể so sánh? Thấy Tiết Minh Thành đi tới, Khương Thanh Uyển từ ghế đứng lên.
Tiết Minh Thành tiến lên bái kiến Tiết thái hậu.
Tiết thái hậu khoát tay, ra hiệu hắn không cần đa lễ.
Bà vừa cười vừa bảo hắn: "Đến hành lễ với Khương Huệ phi và chất nữ nhà nàng."
Tiết Minh Thành có một trí nhớ tốt.Trước đây, hắn từng gặp Khương Thanh Uyển ở chỗ Tiết thái hậu, dù chưa nói được với nhau mấy câu nhưng hắn vẫn nhớ rõ nàng.
Huống hồ ai gặp qua cũng đều không thể quên được dung mạo của vị tiểu cô nương này, khí chất nàng bình thản, trấn tĩnh.
Hắn hành lễ đối với Khương Huệ phi, sau đó chắp tay chào Khương Thanh Uyển: "Khương cô nương."
Khương Thanh Uyển uốn gối đáp lễ, đầu cúi xuống, không nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ bái kiến Vệ quốc công."
Không có gì để nói với nhau.
Khương Huệ phi biết Tiết thái hậu có chuyện muốn nói với Tiết Minh Thành nên bà dẫn Khương Thanh Uyển đứng dậy cáo từ.
Tiết thái hậu không giữ họ lại, bà cười nói với Khương Thanh Uyển: "Hiếm khi gặp được một người am hiểu hoa cỏ như ngươi, nói chuyện với ngươi ta rất vui, còn biết thêm được nhiều điều.
Khi nào rảnh rỗi, hãy đến đây, kể cho ta vài chuyện về hoa cỏ."
Khương Thanh Uyển cung kính vâng dạ.
Sau đó mới cùng Khương Huệ phi đi ra ngoài điện.
Tiết Minh Thành thấy hai người họ đi xa, mới quay đầu hỏi Tiết thái hậu: "Hình như cô mẫu khá thích vị Khương cô nương này?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...