Mặc dù bây giờ chỉ là lương viện của thái tử nhưng đến khi thái tử đăng cơ, Khương Thanh Huyên sẽ là phi tần của hoàng đế.
Nếu vận khí nàng tốt, sinh hạ được hoàng tử thì Vĩnh Xương bá phủ cũng có chỗ dựa.
Tin tức này không chỉ truyền đến các vị chủ tử của Vĩnh Xương bá phủ mà các hạ nhân cũng biết và cảm thấy mừng rỡ.
Khương lão thái thái thì không phải nói, đợi thời tiết mát mẻ, bà sẽ cùng người nhà đến miếu dâng hương bái Phật.
Quan trọng nhất, mấy ngày nữa sẽ tới thọ thần của Khương lão thái thái, bây giờ có tin vui này đúng là song hỉ lâm môn.
Khương Thiên Hữu xin phép Khương lão thái thái cho làm lớn thọ yến lần này.
Nhất thời trong phủ ai cũng vui mừng, ngay cả đi đường lưng họ cũng ưỡn thẳng tắp.
Chỉ có mỗi Mạnh di nương và Khương Thanh Ngọc là không vui.
Nguyên nhân hai người không vui thật ra rất đơn giản.
Với Khương Thanh Ngọc mà nói, Khương Thanh Huyên là người hèn mọn nên nàng ta vô cùng xem thường.
Nhưng không ngờ, bây giờ Khương Thanh Huyên lại trở thành lương viện của thái tử, vị trí cao quý hơn nàng ta rất nhiều.
Sau này gặp Khương Thanh Huyên, chẳng lẽ nàng ta sẽ phải quỳ xuống hành lễ? Khương Thanh Ngọc sao chấp nhận nổi chuyện như vậy.
Còn về phần Mạnh di nương, mẫu thân của Khương Thanh Huyên là Tôn di nương, người trước đây chỉ là nha hoàn của bà.
Tôn di nương mang thai sau khi ngủ với Khương Thiên Hữu trong lúc ông say rượu.
Lúc ấy, Mạnh di nương đang đóng vai hiền thê nên mới chủ động bàn với Khương Thiên Hữu nâng nha hoàn mang thai kia lên làm di nương.
Nhưng sao bà lại không để bụng? Vì vậy những năm này, bà ta luôn đối xử lạnh lùng với mẫu tử Tôn di nương, lờ đi việc hạ nhân cắt xén chi phí sinh hoạt thường ngày của họ.
Nhưng Khương Thanh Huyên giờ đây lại trở thành lương viện của thái tử, mẫu bằng nữ quý, trong Vĩnh Xương bá phủ, ai dám không xem trọng Tôn di nương? Không phải hôm qua Khương lão thái thái mới gọi bà đến nói về việc chuẩn bị một viện rộng rãi cho Tôn di nương chuyển tới ở sao.
Đêm qua, lão gia còn qua đêm ở chỗ Tôn di nương...
Phùng di nương mới vào cửa nên mỗi ngày lão gia đến đó đã đành đây ông lại tới chỗ Tôn di nương.
Chỉ sợ tương lai, lão gia sẽ không còn tới Nghi Xuân uyển của bà nữa.
Mạnh di nương tức giận như muốn bốc hỏa, lại không có nơi trút.
Bà đành tìm vài tiểu nha hoàn làm sai rồi phạt các nàng trong sân.
Lúc này Huệ Hương đang chỉ huy hai vú già thô sử nâng chiếc rương được sơn đỏ thắm vào nhà, phía sau còn có hai tiểu nha hoàn.
Mỗi người họ cầm hai cái hộp mạ vàng.
"Di nãi nãi." Huệ Hương sai vú già và nha hoàn mở rương cùng hộp ra cho Mạnh di nương nhìn, sau đó nói, "Vài ngày trước, lão thái thái phân phó mua thêm y phục và đồ trang sức cho tam tiểu thư.
Những thứ này là son phấn ngài yêu cầu.
Sau mấy hôm, lão thái thái còn nói mua thêm quạt cho tam tiểu thư."
Mạnh di nương nhìn thoáng qua, chỉ thấy y phục đều được làm bằng tơ lụa, đồ trang sức là vàng ròng bạc trắng, phía trên còn nạm trân bảo.
Tam tiểu thư, tam tiểu thư.
Đặc biệt mua những món đồ quý giá này cho tam tiểu thư, còn Ngọc nhi của thì sao? Lão thái thái thật đúng là thiên vị.
Nhưng không sao, đến khi Ngọc nhi của bà tiến cung làm hoàng tử phi thì đâu thiếu đồ tốt?
Đại hôn của thái tử vừa mới qua, hoàng thượng và thái hậu đã chuẩn bị nạp phi cho nhị hoàng tử.
Mạnh di nương nghĩ Khương Thanh Huyên còn được chọn làm lương viện của thái tử thì nữ nhi bà có khi cũng sẽ trở thành hoàng tử phi.
Bà không thể để Tôn di nương hạ thấp mình.
Mạnh di nương khẽ cười, gọi Huệ Hương đến, thấp giọng hỏi: "Chuyện cây quạt xử lý sao rồi?"
Huệ Hương thấp giọng đáp: "Nô tỳ chỉ nói yêu cầu, không tiết lộ thân phận của mình.
Hai bên đã thỏa thuận xong, người ở tiệm sao biết được ai mua? Di nãi nãi yên tâm."
Mạnh di nương nhẹ gật đầu, nở một nụ cười thâm hiểm.
Cười xong, bà đứng dậy bảo nha hoàn và vú giá mang theo đồ đến Tùng Hạc đường cùng mình.
Đến Tùng Hạc đường, bà thấy Khương lão thái thái ngồi trên giường La Hán, ghế bên cạnh còn có Diêu thị và Khương Thanh Uyển.
Hơn nữa, Khương Thanh Ngọc cũng có mặt ở đây.
Mạnh di nương nhìn thoáng qua Khương Thanh Ngọc, sau đó đi lên hành lễ với Khương lão thái thái.
Khương lão thái thái hỏi bà tới có chuyện gì.
Mạnh di nương sai vú già và nha hoàn mở rương và hộp ra cho Khương lão thái thái nhìn, vừa cười vừa nói: "Trong rương này là y phục và trang sức lão thái thái hạ lệnh mua cho tam tiểu thư.
Còn trong hộp này là cây quạt mà hôm kia ngài phân phó mua thêm cho tam tiểu thư.
Chiếc hộp còn lại là son phấn do thiếp thân tự chủ trương mua cho các tiểu thư ở phủ ta.
Thiếp thân nghĩ rằng hai ngày nữa là tới sinh thần của lão thái thái, hiện nay nhà chúng ta đã khác xưa, chắc hẳn hôm đó sẽ có rất nhiều thế gia quý tộc đến.
Vì vậy các tiểu thư của phủ chúng ta phải thật xinh đẹp, son phấn tỉ mỉ.
Thiếp thân đã đặc biệt phân phó người tới cửa hàng son phấn tốt nhất kinh thành để lựa những đồ trang điểm này.
Lão thái thái cảm thấy thế nào?"
Những lời này nói của bà ta khiến Khương lão thái thái rất vui vẻ.
Hơn nữa vì chuyện Khương Thanh Huyên được chọn làm lương viện của thái tử mà tâm trạng gần đây của lão thái thái rất tốt, hiếm khi Mạnh di nương lại được bà khen ngợi làm việc cẩn thận chu toàn.
Mạnh di nương vội cung kính cảm tạ.
Khương lão thái thái hỏi thêm vài câu về việc chuẩn bị cho thọ yến rồi cho Mạnh di nương lui xuống.
Mạnh di nương cười cáo từ, nhưng trước khi đi, bà ta nhìn thoáng qua quạt đàn hương được đựng trong hộp.
Tuy nhiên khi ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt trong vắt, không gợn sóng của Khương Thanh Uyển.
Giống như nàng ta có thể nhìn thấu được những suy nghĩ của bà.
Trong lòng Mạnh di nương giật thót, dáng vẻ tươi cười trên mặt trở nên cứng đờ.
Tuy nhiên bà ta vẫn nở một nụ cười không tìm được sơ hở, dịu dàng nói: "Lão thái thái đúng là thương tam tiểu thư.
Cây quạt đàn hương này được làm ở Tô châu ra, giá trị của nó không hề nhỏ.
Vào ngày hè, cầm quạt trên tay, mùi thơm ngát lan tỏa bốn phía, còn tới tháng mười một đặt trong tủ đồ thì y phục sẽ có mùi đàn hương dễ chịu.
Không biết tam tiểu thư có thích hay không?"
"Làm phiền di nương rồi." Khương Thanh Uyển chẳng tỏ ý thích hay không.
Nàng chỉ khẽ cười, nhẹ gật đầu với bà ta.
Mạnh di nương lo lắng nàng nhìn ra được cái gì nên không dám ở lại, đành xoay người rời đi.
Khương lão thái thái phân phó Đào Diệp: "...!Ngươi tới nói với lão gia đưa thiếp mời thỉnh đại đô đốc và Thôi lão thái thái đến nhà chúng ta xem trò vui, uống rượu vào hôm đó.
Còn có, nhớ đưa thêm thiếp mời cho Hà phu nhân và Hà công tử."
Đào Diệp vâng lời, quay người đi ra ngoài.
Lúc này, Khương lão thái thái nhìn hai chiếc hộp con được đặt trên giường.
Một hộp đựng son phấn, hộp còn lại chứa quạt đàn hương.
Son phấn được tỉ mỉ chia thành ba phần.
Tất cả đều được đóng trong chiếc hộp sứ, khi mở ra xem thì màu sắc và hương thơm của chúng giống hệt nhau.
Khương lão thái thái cho Khương Thanh Uyển và Khương Thanh Ngọc mỗi người một phần.
Khương Thanh Vân không có ở đây nên lão thái thái sai nha hoàn mang đến cho nàng ta.
Son phấn ở Thư ngọc trai nổi tiếng nhất kinh thành, vô cùng quý giá.
Bình thường Khương Thanh Ngọc hiếm khi được dùng.
Nhưng bây giờ nàng cầm son phấn trên tay mà miệng vẫn khẽ r3n rỉ, nhìn có vẻ không được vui.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào quạt đàn hương.
Nàng có mấy cây quạt, nhưng không có cái nào được làm từ đàn hương.
Hơn nữa cây quạt trước mắt này có nan được chạm rỗng khắc hoa, trên mặt quạt là hình một mỹ nữ cắm hoa.
Trông nó vô cùng quý báu.
Trong lòng nàng không khỏi oán trách Mạnh di nương.
Mua cho Khương Thanh Uyển cây quạt tốt như vậy, mà sao lại không mua cho nàng?
Ánh mắt nàng ta nhìn cây quạt như sói đói, người trong phòng không muốn chú ý cũng không được.
Khương lão thái thái liếc nhìn nàng một cái.
Hiện tại, Khương Thanh Huyên đã là lương viện của thái tử, sao còn cần làm thư đồng cho công chúa? Hôm qua Khương Huệ phi đã cho người tới truyền lời để Khương lão thái thái nhanh chóng sắp xếp cô nương của Khương gia tiến cung làm thư đồng bên cạnh công chúa.
Khương lão thái thái cho người trở về nói với Khương Huệ phi, đợi sau thọ thần của bà, Khương Thanh Uyển sẽ tiến cung.
Trong phủ đang có ba cô nương, hai người đều lần lượt tiến cung làm thư đồng, chỉ còn đúng Khương Thanh Ngọc ở lại.
Khương lão thái thái sợ rằng sau này hạ nhân trong phủ sẽ bàn tán, cũng lo Mạnh di nương châm ngòi ly gián trước mặt Khương Thiên Hữu.
Khương lão thái thái nhìn hộp quạt đàn hương.
Bà mở hộp cầm quạt trên tay, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
Khương Thanh Uyển nhìn gì biết nấy.
Đúng là ngay từ đầu, cây quạt này là mua cho nàng nhưng giờ nhìn ý của Khương lão thái thái, hình như bà đang do dự có nên đưa nàng hay không?
Nhớ đến nụ cười của Mạnh di nương nhìn cây quạt trước lúc rời đi, nàng không khỏi có chút sợ hãi.
Nàng không muốn cây quạt đàn hương này.
Cho dù muốn, trong lòng nàng cũng không cảm thấy an toàn.
Nếu vậy, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền.
Khưởng Thanh Uyển cười nói với Khương lão thái thái: "Tổ mẫu, ngài cho con nhiều y phục, trang sức như vậy, con đã rất mừng rồi.
Làm sao con còn dám nhận thêm chiếc quạt đàn hương nữa? Không bằng cho nhị tỷ đi, con thấy nhị tỷ có vẻ rất thích cây quạt này."
Khương lão thái thái vốn muốn đem quạt cho Khương Thanh Ngọc để ngăn chặn miệng những người trong Vĩnh Xương bá phủ và cả Mạnh di nương.
Nhưng lúc trước bà đã nói là mua cho Khương Thanh Uyển nên bây giờ không biết phải mở miệng thế nào.
May mắn Khương Thanh Uyển lại chủ động nói ra.
Trong lòng bà vui vẻ, nhanh chóng mượn bậc thang này đi xuống.
Đem cây quạt đặt lại vào hộp, bà sai Đào Chi cầm đến cho Khương Thanh Ngọc: "Ngươi trời sinh xinh đẹp, rất hợp với cây quạt này.
Ngươi phải giữ quạt cho cẩn thận, đến hôm thọ thần của tổ mẫu, ngươi trang điểm bằng son phấn di nương mua, dùng chiếc quạt này đề người bên ngoài biết ta có một tôn nữ tốt như vậy."
Trong lòng Khương lão thái thái, Khương Thanh Huyên đã trở thành lương viện của thái tử.
Nếu Khương Thanh Uyển tiến cung không được vị hoàng tử nào nhìn trúng thì chẳng phải vẫn còn Hà gia ư? Việc hôn nhân không nên gấp.
Tuổi của Khương Thanh Vân còn nhỏ, nên hiện tại phải dồn tâm sức tìm một mối hôn sự tốt cho Khương Thanh Ngọc.
Hôm thọ thần của bà sẽ có rất nhiều thế gia quý tộc tới, mang theo Khương Thanh Ngọc bên cạnh để người ngoài ngắm kỹ tôn nữ của mình.
Chí ít bà cảm thấy tướng mạo Khương Thanh Ngọc không tồi.
Khương Thanh Ngọc là người thích được người ta khen ngợi.
Mà từ sau ngày lão thái thái vào kinh thành, đây là lần đầu tiên bà khen nàng.
Lúc này, nàng ta mừng ra mặt nhận lấy hộp quạt, sau đó mở miệng đa tạ Khương lão thái thái.
Sau khi tạ ơn, Khương Thanh Ngọc không quên liếc nhìn Khương Thanh Uyển.
Trong mắt nàng ta tràn đầy vẻ khoe khoang.
Khương Thanh Uyển không giận, khẽ cười một tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...