Người thị vệ này tự xưng họ Ngô, tên Vĩ Tài.
Phần chân từ đùi trở xuống đã mất, dưới nách kẹp một cây quải trượng mới có thể khập khiễng bước đi.
Sắc mặt đen nhẻm, hắn mặc chiếc áo vải thô, cùi chỏ và vạt áo phía trước đều dùng mảnh vải vá lại.
Qua đó cũng biết được, điều kiện sống của hắn không được tốt.
Nhìn thấy Thôi Quý Lăng, hắn co rúm lại, quỳ xuống gọi Thôi trưởng sử.
Hắn ta chỉ biết năm đó Thôi Quý Lăng làm trưởng sử tại Ninh vương phủ mà không biết chuyện Thôi Quý Lăng đã bỏ bút tòng quân.
Thôi Quý Lăng cũng không giải thích.
Mà thực tế, hắn cũng chẳng có tâm trạng để giải thích, chỉ mau chóng muốn biết tung tích của Khương Thanh Uyển.
Hắn nhận bức họa Khương Thanh Uyển từ tay cấp dưới, run rẩy mở ra trước mặt Ngô Vĩ Tài hỏi: "Ngươi nói mình đã gặp qua người này ư? Ngươi thấy nàng ở đâu? Hiện tại nàng sống thế nào và đang ở đâu?"
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, thanh âm hắn như run lên.
Cho dù lúc này hắn rất nóng lòng nhưng những năm gần đây ngồi ở vị trí cao đã khiến khí chất của hắn trở nên lạnh lùng, tạo cảm giác áp bách cho người khác.
Ngô Vĩ Tài bị dọa sợ phải lùi về sau một bước.
Hắn nhìn Thôi Quý Lăng mà không dám nói.
Mãi đến khi bị Thôi Quý Lăng ép hỏi lần nữa, hắn mới sợ hãi nói: "Khi, khi ấy, vương gia sai mấy người thị vệ như ta hộ tống xe chở lễ vật dâng lên chúc thọ hoàng thượng, bên trong, bên trong còn có hai cống nữ.
Ta, ta nhớ được trong hai cống nữ đó có một người rất xinh đẹp, giống bức vẽ này."
Đầu óc Thôi Quý Lăng trở nên, hắn nhìn chằm chằm Ngô Vĩ Tài như chưa nghe rõ câu nói trước đó.
Ngô Vĩ Tài đã bị dọa sợ mất mật.
Hắn nuốt nước bọt, hầu kết khẽ nhấp nhô, trong đầu suy nghĩ đến việc bỏ chạy.
Đứng chờ một lúc lâu, hắn mới nghe được giọng nói có phần kỳ lạ của Thôi Quý Lăng vang lên: "Ngươi nói cái gì? Cống nữ ư? Ngươi có chắc mình không nhìn lầm? Sao nàng có thể trở thành cống nữ được?"
Ngô Vĩ Tài thật muốn xoay người chạy.
Nhưng thị vệ lại đứng đầy trong phòng, ai nấy cũng đeo đao, ánh mắt nhìn hắn lạnh tựa băng.
Ngoài của cũng có thị vệ đứng canh.
Hắn nghĩ nếu mình có can đảm chạy trốn, chỉ sợ sẽ bị những người này băm thành thịt xay.
Hắn run rẩy nói: "Không, không thể sai được.
Tướng, tướng mạo hai cống nữ đều rất đẹp.
Trước kia, ta, ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp giống vậy nên chỉ cần nhìn một lần ta vẫn nhớ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không sai.
Hơn nữa, Tôn thị vệ rất xem trọng cống nữ này, ông còn đích thân dặn dò chúng ta phải trông coi cẩn thận, không được để nàng bỏ trốn.
Còn, còn cấm bọn ta nói chuyện với nàng.
Nếu hắn biết ai trái lệnh sẽ cắt lưỡi người đó."
Ánh mắt Thôi Quý Lăng vẫn nhìn chăm chú vào hắn.
Ngô Vĩ Tài không nói rõ được đây là ánh mắt gì, bởi nó rất phức tạp, khiến hắn cảm thấy hoảng hốt.
Cuối cùng hắn không dám nhìn tiếp mà cuống quít cúi đầu xuống.
Bây giờ, Thôi Quý Lăng không thể tả được cảm xúc của mình lúc này.
Hắn cảm thấy cả người như tê liệt.
Mãi lâu sau, ánh mắt hắn nhìn Ngô Vĩ Tài như đóng đinh, thật giống như người này có thâm thù đại hận với hắn.
Nhưng đột nhiên, hắn cuốn nhanh bức họa trong tay, chẳng hề nói một câu đã nhấc chân đi ra ngoài.
Trần Bình thấy thế đành gọi thị vệ đi theo Thôi Quý Lăng.
Còn mình cũng chạy theo, cung kính xin chỉ thị: "Đại đô đốc, ngài muốn đi đâu?"
Thôi Quý Lăng chỉ bảo hắn chuẩn bị ngựa, một chữ khác cũng không nói.
Giống như nói thêm một chữ nữa, hắn sẽ suy kiệt, ngã gục trên mặt đất.
Trần Bình thấy sắc mặt hắn không tốt cũng không dám hỏi lại, vội vàng phân phó người chuẩn bị ngựa.
Đến khi Thôi Quý Lăng đi đến cổng phủ, ngựa đã chuẩn bị xong.
Hắn xoay mình lên ngựa, quất một roi thật mạnh vào thân ngựa làm nó đau đớn kêu lên một tiếng, bốn vó giương cao, phi đi thật nhanh.
Trần Bình và đám thị vệ cũng vội vàng trở lên ngựa đuổi theo Thôi Quý Lăng.
Nhưng lúc nào cũng bị Thôi Quý Lăng bỏ xa một khoảng.
Đến khi dừng lại, chỉ thấy con ngựa đứng ở trước cổng Chu phủ còn Thôi Quý Lăng thì không thấy bóng dáng đâu, chắc hắn đã tiến vào.
Gã sai vặt trông cửa của Chu phủ buộc dây kéo ngựa vào gốc cây, nhìn thấy đám người Trần Bình tới, hắn tò mò hỏi: "Sao hôm nay đại đô đốc lại tới đây? Còn nói muốn gặp phu nhân chúng ta.
Ngài..."
Trần Bình đâu rảnh trả lời gã sai vặt, chỉ hỏi đại đô đốc đang ở đâu.
Nghe được đáp án, hắn vội vàng rời khỏi.
Trong triều có rất nhiều người muốn gây bất lợi cho đại đô đốc, bọn họ là thị vệ thân cận nhất định phải luôn ở bên cạnh, sao có thể để đại đô đốc biến mất ngay trước mắt mình?
Trần Bình nhanh chóng dẫn các thị vệ khác chạy tới địa điểm được chỉ.
Đi được nửa đường, gặp phải Chu Huy đang vội chạy tới.
Hôm nay là hưu mộc, Chu Huy đang ở thư phòng trò chuyện với mấy môn khách, bỗng nhiên có gã sai vặt hoảng hốt chạy tới báo đại đô đốc tới muốn gặp phu nhân, kinh khủng là khí chất của hắn khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Chu Huy và Lý Yến Như thành thân chưa tới một tháng nhưng tình cảm ngày càng sâu đậm.
Khi nghe Thôi Quý Lăng đột ngột tới, còn mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi về phía hậu viện, hắn lo lắng Thôi Quý Lăng sẽ làm khó Lý Yến Như nên vội vàng chạy tới.
Kết quả đi được nửa đường thì gặp Trần Bình.
Chu Huy và Trần Bình đã là cộng sự ba năm nên có sự ăn ý nhất định.
Thấy Trần Bình, Chu Huy vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra mà khiến đại đô đốc vội vàng tìm gặp phu nhân hắn như vậy.
Mặc dù sau này Trần Bình mới trở thành thị vệ của Thôi Quý Lăng nhưng là thị vệ thân cận nên hắn cũng có thể đoán được một chút chuyện năm đó.
Hắn lập tức thuật lại những lời Ngô Vĩ Tài nói lúc nãy.
Chu Huy nghe xong thì khiếp sợ dừng lại.
Tuy nhiên bọn Trần Bình vẫn chạy như bay về phía trước nên hắn tiếp tục cất bước đuổi theo.
Tới khi bọn họ đến hậu viện của Lý Yến Như thì thấy Thôi Quý Lăng đã mở bức họa trên tay và hỏi: "Người này, có phải ngươi đã từng gặp qua hay không? Nàng có phải cống nữ cùng lên kinh thành với ngươi hay không?"
Lý Yến Như đang tưới nước cho bồn hoa văn trúc thì Thôi Quý Lăng từ đâu xông vào khiến nàng hoảng sợ đánh rơi bình tưới trong tay xuống, làm ướt một khoảng đất.
Nha hoàn trong phòng không dám bước tới dọn dẹp, nước cứ vậy mà lan khắp phòng.
Lúc này Chu Huy tới, hắn thở hồng hộc, đứng cạnh tấm bình phong đặt gần cửa, nhẹ gật đầu với thê tử mình.
Lý Yến Như mới dám nhìn người được vẽ trên bức tranh.
Tướng mạo người này xuất chúng, nàng có nụ cười rất mê hoặc.
Đôi mắt nàng cũng rất đẹp, khi cười gò má khẽ hiện lúm đồng tiền duyên dáng.
Dù chỉ là họa nhưng cũng có thể cảm nhận được sinh khí từ người này.
Có thể nhận ra người họa bức tranh này hiểu nàng rất rõ cũng như vô cùng yêu thương, trân trọng.
Lý Yến Như bình ổn tâm trạng, áp chế nỗi sợ hãi của mình.
Không biết vì sao, mỗi khi thấy Thôi Quý Lăng, nàng đều cảm thấy sợ.
Sau đó nàng đáp: "Người này đúng là vị cống nữ tiến cung cùng ta vào chín năm trước.
Không biết sao đại đô đốc lại có chân dung của nàng?"
Trong lòng Thôi Quý Lăng đau đớn vỡ nát.
Đôi môi hắn run rẩy, một lâu sau mới khàn khàn hỏi: "Nàng, tên nàng là gì?"
Lý Yến Như nhìn hắn một cái.
Thần sắc trên mặt hắn bi thương, thống khổ đã dọa nàng lui về sau hai bước.
Cũng may Chu Huy chạy đến, đưa tay đỡ lấy nàng.
Lúc này nàng mới lên tiếng: "Nàng, nàng tên là Khương Thanh Uyển."
Như bị làm phép bất động, trong nháy mất Thôi Quý Lăng cảm thấy mình đã mất đi khả năng nhận thức, không thể cử động, không thể nói, thậm chí không xác định được trái tim trong lồ ng ngực mình có còn đập không.
Trần Bình và Chu Huy vội tiến lên, cả hai lo lắng nhìn hắn.
Họ chỉ nhìn được môi hắn khép rồi lại mở nhưng không thể nghe được hắn nói điều gì.
Giống như người đã chết, một chút ý thức hắn cũng không có.
Cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ thứ gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Thôi Quý Lăng cảm thấy một cơn đau ập tới.
Nó như ai đang cầm đao cắt thịt, bỏ xương của hắn và đâm con dao được nung đỏ nóng bỏng thẳng vào trái tim của hắn.
Mấy ngụm máu tươi bỗng phun ra.
Cả người hắn lảo đảo, phải nắm lấy tay vịn của ghế, năm ngón tay nắm thật chặt.
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình kêu lên.
Chu Huy và Trần Bình nhanh chóng để hắn ngồi xuống ghế.
Giờ phút này, Thôi Quý Lăng như con rối, tùy ý để hai người họ an bài.
Lồ ng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, khuôn mặt trắng bệch, nhìn không ra thần sắc ban đầu, toàn thân run rẩy.
Mấy lần mở miệng muốn hỏi Lý Yến Như, nhưng hắn cảm thấy trong cổ họng mình như bị người nhét bàn ủi, không thể cất tiếng.
Cuối cùng Chu Huy phải rót một chén nước để vào bên môi, hắn cố gắng uống một ngụm mới có thể khàn khàn hỏi: "Sao nàng lại trở thành cống nữ? Sao nàng lại có thể là cống nữ? Năm đó, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nhìn thấy nàng lúc nào? Nàng có nói lờì gì với ngươi hay không? Nhất định phải nói lại hết cho ta."
Những lời nói cuối, hắn gần như gào thét.
Giống như dã thú thống khổ gào thét, nghe vậy thôi đã khiến Lý Yến Như giật mình thon thót, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
May mắn có Chu Huy ở bên, nàng mới cả gan nói: "Năm đó, năm đó ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ta chỉ biết lúc ta được tuyển chọn đưa đến Ninh vương phủ, thì trong Ninh vương phủ đã có mấy vị cô nương khác.
Chúng ta được huấn luyện cùng nhau.
Lúc đó, ta chưa từng thấy Thanh Uyển.
Đến sau này, biết mình bị chọn làm cống nữ, bị người ta chải chuốt một phen rồi đợi đến ngày lành tháng tốt, họ đem ta cùng đống đồ kỳ trân dị bảo nhét vào xe ngựa để lên kinh thành.
Ta chưa từng gặp cung nữ nào, chỉ biết nàng ta ngồi trên một chiếc xe ngựa tốt.
Mặt khác, sau khi rời khỏi Cam châu mười ngày, có một người cống nữ được đưa tới ngồi cùng xe với ta.
Ta gặp Thanh Uyển là khi đó.
Lúc ấy, nàng không biết chuyện gì đang diễn ra nên nói chuyện rất khó khăn.
Chờ tới Thiểm Tây, nàng, nàng mới có thể nói chuyện ổn định hơn.
Nàng bảo tên nàng là Khương Thanh Uyển.
Ta hỏi nàng là người ở đâu, trong nhà có còn ai hay không nhưng nàng không nói lời nào, chỉ khóc mãi.
Chưa tới hai ngày, nàng bị nôn, nhiệt độ cơ thể vô cùng cao, Tôn thị vệ mới mời đại phu tới chẩn trị, kết quả đại phu nói nàng đã mang thai ba tháng, nhưng do đi đường lại cộng thêm tâm tình muộn phiền, cho nên nàng mới..."
"Mang thai ư?" Thôi Quý Lăng đột nhiên cắt ngang lời nói của nàng, thanh âm như điên dại, mơ hồ không thành câu, "Ngươi nói nàng có thai được ba tháng sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...