Nhưng hiển nhiên Tôn Ánh Huyên thông minh, trấn tĩnh hơn Thôi Hoa Lan rất nhiều.
Biết Thôi Quý Lăng nghi ngờ chuyện kia, tới chất vấn Thôi Hoa Lan, thậm chí nàng ta còn có thể chậm rãi thưởng thức trà, sau đó bình tĩnh nói: "Hiện tại hắn chỉ mới chất vấn muội, đâu có cầm kiếm đến giết người, có thể nhận ra hắn vẫn chưa biết rõ chân tướng, chỉ là có chút nghi ngờ thôi.
Cứ coi như hắn sinh nghi cũng không sao.
Chuyện năm đó chỉ có hai chúng ta biết, mẫu thân muội cũng không biết.
Chỉ cần hai chúng ta sống chết không nói, hắn mãi mãi cũng không biết được chuyện năm đó.
Trừ khi Khương Thanh Uyển đứng trước mặt hắn."
Nàng ta lại cười lạnh người: "Trong lòng Khương Thanh Uyển cũng chỉ nghĩ rằng chuyện nàng ta bị đưa lên kinh làm cống nữ là do đại ca muội làm, không chừng còn hận hắn.
Chắn chắn không ai nghĩ đến hai người chúng ta.
Nhưng đại ca muội tìm kiếm Khương Thanh Uyển nhiều năm như vậy vẫn không thấy tung tích, nhất định nàng ta đã chết.
Vì vậy muội có thể yên tâm, đại ca muội mãi mãi không biết được chân tướng."
"Nhưng phụ thân tỷ cũng biết chuyện này.
Cho dù tỷ và ta không nói nhưng sao có thể chắc chắn hắn không nói ra?"
Thần sắc Tôn Ánh Huyên ngưng lại.
Năm đó nàng dùng ba trăm lượng bạc để bịt miệng Tôn Hưng Bình.
Hơn nữa còn nói hắn chỉ cần giải quyết Khương Thanh Uyển, dựa vào sự yêu thích của Thôi lão thái thái, chẳng bao lâu nữa nàng có thể gả cho Thôi Quý Lăng.
Tôn Hưng Bình cũng mong con rể là trưởng sử của vương phủ cho nên dễ dàng đáp ứng chuyện này.
Nhưng hắn đúng là người tham sống sợ chết.
Nếu Thôi Quý Lăng tra được việc gì rồi đến ép hỏi hắn...
Nàng ta nghĩ vậy, ánh mắt chợt lạnh lùng nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh: "Chuyện này ta sẽ xử trí thỏa đáng, tuyệt sẽ không để hắn nhắc một câu về chuyện năm đó."
Thôi Hoa Lan yên tâm hơn, trong lòng nàng ta bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện khác.
Chỉ có người chết mới không thể mở miệng.
Đâu có ai giữ bí mật tốt hơn so với người chết?
Tuy nhiên Tôn Ánh Huyên là người rất thông minh, Thôi Hoa Lan lại ngu ngốc nên nàng ta chỉ cần nhìn qua đã biết được suy nghĩ trong lòng của Thôi Hoa Lan.
Nàng ta cười miễn cưỡng: "Không dối gạt nương nương, dù chuyện năm đó ta không nói với bất kỳ ai nhưng thời gian trước ta có viết một phong thư giao cho tâm phúc của mình.
Chắn hẳn nương nương cũng đoán được nội dung bức thư là chân tướng năm đó.
Ta viết cả vào đó, sau đó đưa cho người kia.
Nếu có chuyện bất trắc xảy ra với ta, nàng sẽ đem lá thư ấy giao cho Thôi Quý Lăng."
Thần sắc trên mặt Thôi Hoa Lan đột nhiên thay đổi.
Nàng nghe được Tôn Ánh Huyên khẽ cười, không hề sợ hãi mà nhìn nàng: "Cho nên tốt nhất nương nương phải cầu mong ta sống bình an mới đúng.
Nếu không, vinh hoa phú quý chỉ sợ nương nương không được hưởng."
Ánh mắt Thôi Hoa Lan nhìn nàng ta chứa đầy oán độc và căm hận.
Cánh tay trong áo cũng nắm lại thật chặt.
Đến cùng nàng ta vẫn bị Tôn Ánh Huyên tính kế.
Thôi Hoa Lan cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình trở nên bình tĩnh, sau một lát mới nói: "Lần trước tỷ nói phụ thân mình thấy chức quan hiện tại quá thấp nhưng mấy ngày gần đây muội rất bận, chưa kịp đề cập chuyện này với hoàng thượng.
Không biết phụ thân tỷ muốn chức quan nào? Đúng lúc muội rảnh, lát nữa sẽ tìm hoàng thượng nói chuyện này."
Coi như nàng đã thỏa hiệp với Tôn Ánh Huyên.
Tôn Ánh Huyên nghe vậy thì cười lên.
Nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện ra trong mắt nàng ta không hề có ý cười, lời nói cũng lạnh lùng: "Về sau không cần thiết phải nhắc lại chuyện này."
Nói xong nàng ta cầm chén trà uống chậm rãi, nhìn Thôi Hoa Lan cười: "Trà ngon."
Sau đó nàng đứng dậy, cũng không hành lễ với Thôi Hoa Lan đã xoay rời khỏi.
Thôi Hoa Lan nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, tức đến phát run.
Cảm giác bị người ta kiểm soát thật không thoải mái.
Trong lồ ng ngực nàng ta phiền muộn không có chỗ phát ti3t, chỉ có thể cầm tách trà trên bàn đập xuống đất.
Các mảnh vỡ cùng nước trà vương đầy đất.
Ngoài điện thái giám và cung nữ nghe thấy đều bị hù đến mức quỳ xuống.
Nhưng Tôn Ánh Huyên không biết chuyện này.
Khi Thôi Hoa Lan tức giận đập tách trà, nàng ta đã vào con đường trong hẻm.
Ngồi lên xe ngựa xuất cung, nàng ta không trực tiếp về nhà mà bảo xa phu đưa mình đến Tĩnh Ninh hầu phủ.
Chỉ là khi đến nơi sai nha hoàn đi gõ cửa, gã sai vặt vừa thấy nàng đã ngăn không cho vào.
Hỏi gã sai vặt mới biết: "Đêm hôm qua hầu gia hạ lệnh, về sau không được cho Tôn cô nương bước vào Tĩnh Ninh hầu phủ, dù chỉ là một bước.
Nếu có ai dám để cô nương vào thì cứ chuẩn bị nhận lấy cái chết.
Nô tài không muốn chết."
Nói xong, hắn ta nhào ra đóng cửa môn thật chặt.
Mặc cho nha hoàn gõ thế nào cũng không mở.
Tôn Ánh Huyên đứng ngoài cửa, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Trên mặt nàng ta lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ.
Trước kia dù Thôi Quý Lăng không thích nàng nhưng nàng vẫn có thể lấy danh nghĩa đến thăm Thôi lão thái thái mà vào Tĩnh Ninh hầu phủ.
Nàng ta muốn có cơ hội để nhìn thấy Thôi Quý Lăng, cũng mong Thôi lão thái thái nói tốt về nàng trước mặt hắn, khuyên hắn cưới hoặc nạp nàng.
Nhưng không ngờ, bây giờ Thôi Quý Lăng lại cấm nàng vào cửa Tĩnh Ninh hầu phủ.
Tính trăm phương nghìn kế nhiều năm trời, thậm chí tới bây giờ vẫn chưa gả cho ai, không phải nàng muốn được ở bên cạnh hắn ư?
Thậm chí danh phận chính thê nàng ta cũng không quan tâm, cũng nhẫn nhịn việc trong tâm hắn chỉ có mình Khương Thanh Uyển nhưng sao hắn lại đối với nàng tuyệt tình như vậy?
Bỗng nàng ta cười thê lương cười, nhìn như muốn đập đổ cửa phủ.
Sau đó xoay người bước nhanh về phía xe ngựa, hạ màn xe xuống.
Không thể tin ai.
Chỉ có tín nhiệm bản thân mình mới là đúng đắn.
***
Sau hai ngày từ Chu gia trở về là lúc Khương Thiên Hữu nạp thiếp.
Mặc dù trong lòng Mạnh di nương không tình nguyện nhưng Khương lão thái thái tự mình phân phó nên bà ta không thể không dụng tâm.
Bà ta cũng từng nghĩ sẽ động tay động chân nhưng Khương lão thái thái rất đã ra tay trước.
Sáng sớm bà đã sai Đào Diệp đến hỗ trợ Mạnh di nương.
Nói là hỗ trợ nhưng trên thực tế là giám thị.
Điều này khiến Mạnh di nương không thể làm gì được.
Đến ngày đưa người vào cửa, Mạnh di nương càng ngày càng bận.
Mặc dù chỉ là nạp thiếp nhưng dù sao đối phương cũng là thứ nữ của Hồng Lư tự hữu thiếu khanh.
Hơn nữa Khương lão thái thái cũng có lòng muốn nâng người này lên vị trí di nương của Vĩnh Xương bá phủ, cho nên vẫn làm rất long trọng.
Một cỗ kiệu hoa lệ, có sáu chiếc đèn lồ ng nhỏ xung quanh.
Hơn nữa còn mời nhạc công, một đường diễn tấu.
Nhưng nàng phải đi từ cửa hông và không bái đường cùng Khương Thiên Hữu, trực tiếp để bà mối và nha hoàn đưa nàng vào tân phòng.
Buổi tiệc được làm rất long trọng, còn mời gánh hát nổi tiếng.
Tất nhiên cũng không thể mời thế gia, đại tộc tới uống rượu, phần lớn là người ở chỉ huy sứ của kinh vệ tới chúc mừng Khương Thiên Hữu.
Sau buổi tiệc, Khương Thiên Hữu đi vào tân phòng.
Tận mắt Mạnh di nương thấy hắn đi vào.
Trên mặt bà tươi như hoa, thậm chí có chút không thể chờ đợi được.
Nhưng tâm tư lại đau đớn, một chút nữa bà đã xoắn nát khăn gấm trong tay.
Một đêm ngủ không được ngon giấc.
Song ngày thứ hai bà ta vẫn dậy rất sớm.
Hôm nay là ngày sau tân hôn, người mới phải hành lễ với các nàng.
Bên cạnh đó các nàng cũng phải tặng nàng một phần lễ gặp mặt.
Quà gặp mặt bà đã chuẩn bị xong từ đêm hôm qua, là một đôi trâm cài tóc phượng tráng men, rất quý giá.
Tuy nàng chỉ là thiếp thất, không cần thiết phải tặng lễ quý giá như vậy nhưng bà ta muốn người mới hiểu rõ rằng nàng ta khác biệt với mình.
Hôm nay y phục, trang sức đều diễm lệ hơn rất nhiều so với bình thường.
Khương lão thái thái vốn không thích thiếp thất đến Tùng Hạc đường, nhưng hôm nay phá lệ cho người mời Phùng di nương tới Tùng Hạc thỉnh an.
Khi Mạnh di nương đến Tùng Hạc đường, Diêu thị và Tôn di nương, Chu di nương cũng đã tới.
Tỷ muội Khương Thanh Uyển cũng có mặt, đang trò chuyện với Khương lão thái thái.
Nhìn thấy Mạnh di nương bước vào, ánh mắt Khương lão thái thái nhìn thoáng qua, thần sắc trên mặt lãnh đạm, chẳng hề nói một câu.
Mạnh di nương chịu đựng nghẹn uất trong lòng, uốn gối hành lễ với bà, được Khương lão thái thái cho ngồi mới dám ngồi xuống.
Ước chừng nửa bữa cơm sau đó, Phùng di nương mới mang nha hoàn đến.
Sau khi bước vào, nàng ta áy náy đối với đám người Khương lão thái thái: "Thiếp thân tới chậm.
Mời lão thái thái, thái thái giáng tội."
Mặc dù là dâu mới ngượng ngùng nhưng cũng rất tự nhiên, hào phóng, không kiêu ngạo không tự ti.
Khương lão thái thái rất hài lòng đối với nàng.
Nếu là người quá mềm yếu, chỉ sợ dễ bị Mạnh di nương khống chế.
Người này tuy bên ngoài dịu dàng nhưng trong lại có sự quật cường.
Bà cười hiền từ với nàng, ôn hòa nói: "Dù sao đêm qua cũng là tân hôn, hôm nay đến muộn một chút cũng không sao."
Bà hỏi ma ma được phái vào phòng Phùng di nương sáng nay: "Khăn đã nghiệm qua chưa?"
Vị ma ma đó họ Tôn, nghe thấy Khương lão thái thái hỏi, vội vàng uốn gối hành lễ, trả lời: "Hồi lão thái thái, đã nghiệm qua."
Phùng di nương thẹn thùng cúi đầu.
Mặc dù ánh mắt Diêu thị thoáng buồn nhưng rất nhanh đã khôi phục như lúc đầu.
Mạnh di nương dùng sức cắn chặt môi của mình.
Khương lão thái thái rất cao hứng: "Ta ngóng trông ngươi sớm cho ta ôm một đại tôn tử trắng trắng, mập mạp."
Bà gọi Đào Diệp đem lễ vật đã chuẩn bị tới.
Là một bộ vòng tay bạch ngọc.
Chất ngọc được chế tác cực kỳ tinh xảo.
Tự tay bà đeo lên cổ tay của Phùng di nương, cười nói: "Ngươi tuổi còn trẻ, làn da cũng trắng nõn, đeo bộ vòng này rất đẹp mắt."
Phùng di nương quỳ xuống cảm ơn bà.
Lại tới thỉnh an Diêu thị.
Diêu thị là chính thất, nhất định khi bái kiến Phùng di nương phải cúi xuống dập đầu.
Diêu thị chờ nàng dập đầu xong liền cho đứng dậy.
Bà tặng nàng một đôi trâm được khảm bảo thạch mang ý nghĩa nhiều phúc khí.
Bà còn tán dương nàng tướng mạo tốt, nhắc nhở nàng phải hầu hạ lão gia thật tốt.
Khi nói những lời này, thần sắc trên mặt bà bình thản, không hề ai oán.
Khương Thanh Uyển thấy vậy cũng rất vui mừng.
Trải qua rất nhiều thống khổ, mới biết không thể giao phó toàn bộ trái tim mình cho nam nhân.
Không có gì quan trọng hơn việc sống khỏe mạnh.
Phùng di nương cúi đầu nghe dạy, sau đó tới thỉnh an Mạnh di nương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...