Thế Thúc


Mùng năm tháng sáu là ngày tốt để cưới gả, hôn lễ của Chu Huy cũng được định vào ngày hôm đó.
Đã giữa mùa hạ, thời tiết cũng nóng dần lên.

Khương lão thái thái ngồi trên cỗ kiệu đã được sắp xếp lại cho mát mẻ, rèm xe ngựa Khương Thanh Uyển ngồi cũng đổi thành màn trúc tử.

Khi có gió thổi sẽ xuyên qua khe hở của rèm.
Dù vậy nhưng trong buồng xe ngựa vẫn có chút nóng, lòng người cũng có chút buồn bực.
Khương Thanh Ngọc không chịu được nóng bức, nàng ta cầm quạt tròn quạt liên tục, còn oán trách: "Thành thân lúc nào mà chả được.

Sao cứ nhất định phải chọn lúc nóng bức như thế này, gấp gáp đến vậy sao?"
Khương Thanh Uyển nhìn nàng ta một cái.
Giày nàng ta được thêu quả lựu màu đỏ, trên búi tóc cũng cài một cây trâm có hình như vậy, nhìn thật diễm lệ.
Dù đã trang điểm nhưng ngồi trong buồng xe ngựa oi bức vẫn khiến mồ hôi nàng ta chảy từ trán xuống hai bên tóc mai.

Trông Khương Thanh Ngọc thật dở dở ương ương.
Khương Thanh Vân còn nhỏ tuổi nên không giấu được mà cười nàng ta.

Nhưng lại sợ Khương Thanh Ngọc biết được nên vội vàng dùng quạt tròn che miệng lại.

Dù vậy ý cười trên mặt vẫn không thể giấu nổi.
Khương Thanh Ngọc buồn bực trừng nàng, tức giận hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Dù sao Khương Thanh Vân vẫn là tiểu hài tử, khó tránh khỏi có chút hoạt bát nhưng từ nhỏ Chu di nương thường khuyên bảo nàng nhất định không được chọc giận Khương Thanh Ngọc.

Nên bây giờ bị Khương Thanh Ngọc chất vấn, nàng ta cũng không dám nói chuyện, vội vàng cúi đầu xuống.
Khương Thanh Ngọc khinh bỉ liếc nàng một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Khương Thanh Uyển.
Khương Thanh Uyển đi đôi giày màu hồng nhạt, cổ áo thêu bông hoa lan màu tím nhạt, phía dưới là váy lụa dài màu trắng.

Nàng đã xinh đẹp nay lại còn thêm phần thanh nhã.
Mà điều quan trọng là nàng ngồi yên lặng ở đó, tay cầm quạt tròn cũng vẫn thấy được khí chất bình thản thanh nhã, nhìn thế nào cũng mang phong độ của đích nữ.
Khương Thanh Ngọc bỗng nhớ lại đêm qua mẫu thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phàn nàn về tính cách táo bạo của nàng ta.

Còn khuyên nàng phải học Khương Thanh Uyển để có được khí chất của tiểu thư khuê các.


Trong lòng Khương Thanh Ngọc rất tức giận.
Nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Khương Thanh Uyển nhưng Khương Thanh Uyển đâu phải Khương Thanh Vân, trong lòng đương nhiên không sợ hãi chút nào.
Khương Thanh Uyển liếc nàng ta một cái rồi quay đầu đi, không để ý đến nữa.
Khương Thanh Ngọc cố ý muốn giở trò, thừa dịp xe ngựa đột ngột xóc nảy, nàng ta lùi ra sau rồi dùng tay trái đẩy Khương Thanh Vân.
Nàng ta muốn lợi dụng việc Khương Thanh Vân đụng ngã Khương Thanh Uyển.

Nếu đụng trúng, nhất định có thể khiến Khương Thanh Uyển chảy máu mũi.

Đến lúc đó y phục của nàng bị máu làm bẩn, còn có thể đi tham dự tiệc mừng của Chu gia hay sao? Lão thái thái ngại mất mặt nhất định sẽ để Khương Thanh Uyển quay về.

Hơn nữa trong lòng bà ta chắc chắn sẽ không vui.
Khương Thanh Ngọc nghĩ vậy thì vô cùng vui vẻ, nàng ta đứng nhìn Khương Thanh Vân kêu ôi một tiếng, thân thể ngã về phía Khương Thanh Uyển.
Nhất định sẽ đụng trúng mặt Khương Thanh Uyển, nhưng nàng ta không nghĩ tới Khương Thanh Uyển né rất nhanh, Khương Thanh Vân chỉ nhào tới trong lòng nàng.
Khương Thanh Vân cảm thấy sợ hãi.
Tuy người này là tam tỷ nhưng nàng ấy lại là đích nữ cao quý.

Trước kia nàng cũng không dám quá thân cận.

Khương Thanh Vân chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ ngã vào người nàng...
Nàng ta nhanh chóng ngồi thẳng người, đầu buông thõng, lí nhí nói: "Tam tỷ, thật, thật xin lỗi.

Ta không phải cố ý."
Khương Thanh Vân cố gắng bình tĩnh, nàng ta chỉ sợ Khương Thanh Uyển sẽ trách cứ.
Trong phủ không có ai là không biết lão thái thái rất thích tam tiểu thư.

Nếu như khiến nàng không vui, có thể nàng sẽ đi tố trạng với tổ mẫu.

Đến lúc đó tổ mẫu hẳn sẽ trách phạt nàng ta, không những vậy còn liên lụy tới mẫu thân...
Trong lòng Khương Thanh Vân thấp thỏm khi nghĩ đến những việc này, nhưng nàng bỗng nghe được giọng nói ôn hòa: "Không sao."
Sau đó còn ân cần hỏi nàng: "Muội có bị đau chỗ nào không? Đau thì nói với tam tỷ một tiếng."
Khương Thanh Vân ngây ngốc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nàng ta có chút không tin những gì mình vừa nghe thấy.
Khương Thanh Uyển cười thân thiện nhìn nàng.

Thấy nàng ngẩng lên, Khương Thanh Uyển còn cẩn thận nhìn nàng xem có bị đụng đau hay không.

Nghe nàng lại hỏi mình có đau nhức chỗ nào không, Khương Thanh Vân như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng lắc đầu: "Ta rất tốt, không bị đụng đau."
Khương Thanh Uyển nhìn qua Khương Thanh Ngọc, sau đó cầm tay dìu Khương Thanh Vân ngồi xuống bên cạnh mình.
Mặc dù nhiều lúc xe ngựa cũng bị lắc lư nhưng xóc nảy như thế nào đi chăng nữa Khương Thanh Vân cũng không thể ngã vào nàng được.

Nhất định có người giở trò xấu ở sau lưng.
Khương Thanh Vân vẫn còn trẻ con, hồn nhiên ngây thơ nên chuyện đẩy người nàng ta không làm được.

Như vậy chỉ có thể là Khương Thanh Ngọc.
Nàng ta đứng sau đẩy Khương Thanh Vân, đúng là một chút tình thân cũng chẳng có.
Trong lòng Khương Thanh Uyển cảm thấy phiền chán.

Nàng chỉ cúi đầu nói chuyện cùng Khương Thanh Vân nói chuyện, chẳng mảy may để ý đến suy nghĩ của Khương Thanh Ngọc.
Khương Thanh Ngọc nào nghĩ đến việc Khương Thanh Uyển không bị đúng trúng.

Mà bây giờ nhìn Khương Thanh Uyển trò chuyện thân mật cùng Khương Thanh Vân, không ai để ý tới nàng ta.

Bị cô lập một bên, Khương Thanh Ngọc vô cùng mất hứng.
Nàng ta tức giận đong đưa quạt tròn, âm thầm phụng phịu.
Ước chừng chỉ dùng qua một bữa cơm là đã đến Chu gia.

Ngồi trong xe cũng có thể nghe được tiếng cười nói ồn ào.

Từ khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài cũng có thể thấy lờ mờ bóng người.
Tiệc đặt ở tiền viện và ba gian ở sảnh dành cho nam nhân còn nữ quyến là ở hậu viện
Chờ Khương lão thái thái xuống xe ngựa, vú già sẽ đưa bà và các nàng tới phía sau viện.
Lúc này Khương lão thái thái lúc này mới nhìn Khương Thanh Ngọc, trên mặt trang điểm lòe loẹt.

Bà giật nảy mình, khuôn mặt nghiêm lại, thấp giọng quát hỏi nàng: "Ngươi muốn hát hí khúc sao? Trên mặt loạn thất bát tao cái gì đây?"
Con hát là từ dùng để mắng chửi người.

Khương lão thái thái tức giận đến cực độ, rõ ràng không chú ý tới điều này.
Khương Thanh Ngọc nghe vậy vô cùng tức giận.


Nhưng nàng ta cũng không biết trên mặt mình có thứ gì khiến cho tổ mẫu mắng như vậy.
Nàng ta đưa tay lên sờ mặt mình.

Nhưng chỉ quệt một cái, lớp trang điểm đã tệ nay còn trở nên thê thảm hơn.
Khương lão thái thái vô cùng bực bội.
Khương Thanh Ngọc trông như vậy, lỡ như bị người khác nhìn thấy, mặt mũi của Vĩnh Xương bá phủ sẽ bị nàng ném đi sạch.
Bà muốn để Khương Thanh Ngọc trở về nhưng bây giờ đã tới Chu gia.

Không còn cách nào, chỉ có thể kín đáo đưa cho Đào Diệp ít bạc vụn tìm nha hoàn của viện trạch lặng lẽ dẫn Khương Thanh Ngọc đi rửa mặt, chờ một lúc sau rồi quay lại.
Nha hoàn kia không dám không đáp ứng.

Khương lão thái thái tức giận nói Khương Thanh Ngọc: "Trời nóng bức như này thoa cái gì mà son với chả phấn? Thoa cũng được thôi nhưng không thể ít một chút sao? Ngươi muốn xây tường hả? Còn không mau tranh thủ thời gian đi rửa sạch sẽ."
Khương Thanh Ngọc bây giờ mới biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng ủy khuất không thôi.
Mạnh di nương muốn gả nàng đến nhà chồng tốt, biết nhất định hôm nay sẽ có rất nhiều thế gia đến Chu trạch, nên đêm qua đã tỉ mỉ chọn lựa trang sức, y phục cho nàng.
Khương Thanh Ngọc có tướng mạo sinh xinh đẹp, những phục sức được chọn kia vô cùng thích hợp.

Nhưng đêm qua nàng ta ngủ không ngon giấc bởi mải nghĩ cách khiến mình phải trông đẹp hơn Khương Thanh Uyển.

Kết quả khi thức dậy khí sắc không tốt nên gọi Thụy Hương thoa nhiều phấn, son hơn bình thường.
Nhưng nào ngờ mẫu thân chuẩn bị cẩn thận như vậy lại bị nàng làm cho hỏng hết.

Còn Khương Thanh Uyển và Khương Thanh Vân cùng ngồi chung xe ngựa lại không nói cho nàng biết chuyện này.
Ánh mắt hung tợn của nàng ta hướng về phía Khương Thanh Uyển và Khương Thanh Vân.
Khương Thanh Vân có chút sợ hãi, đầu cúi thấp xuống.

Còn Khương Thanh Uyển chỉ hờ hững nhìn nàng ta một cái, sau đó quay đi nhìn cây hoa tử vi bên cạnh.
Nàng đúng là không muốn nhắc Khương Thanh Ngọc chuyện này.
Đời trước, nàng một lòng một dạ đối tốt với người khác nhưng chỉ nhận lại sự trào phúng từ Thôi mẫu và Thôi Hoa Lan.

Nàng cũng không bao dễ nhắc đến chuyện mình bị khi dễ với Thôi Quý Lăng.

Thứ nhất nàng không muốn để Thôi Quý Lăng phải khó xử, thứ hai dù sao cũng đều là người một nhà, chỉ cần nàng thật tâm đối xử nhất định các nàng cũng sẽ đối tốt với nàng.
Nhưng sau cùng các nàng càng ngày càng quá đáng.
Còn có Thôi Quý Lăng và Tôn Ánh Huyên...
Đời này nàng sẽ không ngu như vậy nữa.

Người không tốt với nàng, sao nàng phải tốt với họ?
Đến khi Khương Thanh Ngọc và nha hoàn của nàng ta đi xa, Khương lão thái thái mới quay đầu nhìn Khương Thanh Uyển và Khương Thanh Vân.

Mặt hai người họ đều không thoa son phấn, trông thanh tú, ưa nhìn.

Một người thanh nhã, đài các, một người xinh xắn động lòng, cách ăn mặc cũng rất phù hợp.
Khương lão thái thái hài lòng, nhẹ gật đầu.

Lúc này bà mới cùng Diêu thị và tỷ muội Khương Thanh Uyển nhờ vú già dẫn đường đến hậu viện.
Phu nhân lúc trước của Chu Huy mắc bệnh mấy năm rồi qua đời, sự tình trong hậu viện do ma ma bên cạnh vị phu nhân ấy trông coi.

Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của hắn nên không thể để vị ma ma này chiêu đãi các nữ quyến.
Vì vậy Hà phu nhân được mời tới hỗ trợ.
Nhắc đến Hà phu nhân, kỳ thật cũng là người quen cũ của Khương Thanh Uyển.
Mấy năm trước tiên đế ngu ngốc, khoa trường, đen tối.

Thôi Quý Lăng thi mãi không đậu tiến sĩ, là trượng phu Hà phu nhân viết thư mời hắn tới Cam châu, gia nhập Ninh vương phủ.
Trượng phu của Hà phu nhân cũng là người Vân châu, ngày Thôi Quý Lăng mười tuổi, hai người cùng bái chung một sự phụ, là sư huynh đệ thân thiết.

Lúc ấy hắn ở Ninh vương phủ thẩm tra xử lí công việc.
Đến khi Thôi Quý Lăng đứng vững ở Cam châu mới đón Khương Thanh Uyển cùng người nhà tới.

Ngày thứ hai, Hà phu nhân đã đến bái phỏng.

Sau đó hai nhà cũng thường xuyên qua lại.
Hà phu nhân là người rất biết cách nói chuyện, khi nói chuyện trên mặt luôn mang theo ý cười khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Khương Thanh Uyển thấy trên búi tóc của nàng gài năm cây trâm phượng không có tua cờ, liền hiểu trượng phu của nàng đã qua đời.

Nhìn nàng béo trắng hơn so với mấy năm trước, khí sắc trên mặt cũng rất tốt, chắc hẳn những năm này nàng sống cũng ổn.
Nàng nghe được các nữ quyến khác khen nhi tử của Hà phu nhân rất xuất sắc.

Tuy mới mười chín tuổi nhưng đã đậu trạng nguyên được hoàng thượng khâm điểm, bây giờ lại đảm nhiệm chức vụ bên trong Hàn Lâm viện.
Khương Thanh Uyển nhớ người đó tên là Hà Cảnh Minh, là một tiểu nam hài hay ngại ngùng.

Tiểu đại nhân hay hành lễ với nàng, gọi nàng một tiếng thím.

Nàng còn từng làm bánh chưng đường nhân hạt thông cho hắn ăn.

Không nghĩ tới bây giờ hắn đã đậu trang nguyên lại còn là quan lục phẩm ở Hàn Lâm viện.
Có Thôi Quý Lăng nâng đỡ, chắc hẳn tiền đồ của đứa nhỏ sau này sẽ rộng mở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui