Chu ma ma dùng sợi đằng chỉ vào khung thêu trên bàn để kéo căng dải lụa, trên mặt không biểu lộ gì, lời nói ra lại có chút nghiêm túc: "Nhị cô nương, thêu thùa tối kỵ việc nóng nảy, tâm tình phập phồng không yên."
Gọi tiểu nha hoàn phục vụ bên cạnh cầm một dải lụa trắng sạch sẽ khác đến, sau đó Chu ma ma lại quay đầu nhìn Khương Thanh Ngọc: " Nhị cô nương, làm phiền ngươi đem dải lụa này kéo căng cho thật tốt."
Trước kia mọi người trong Vĩnh Xương bá phủ đều kiêng kị Khương Thanh Ngọc, đâu có ai nói với nàng với nàng những lời như vậy? Hơn nữa người này lại chỉ là người dạy nữ công. Trong lòng Khương Thanh Ngọc, nàng cũng giống như những hạ nhân trong phủ.
Vừa quay đầu, đã thấy Khương Thanh Vân thả khung thêu trong tay xuống, nhìn về phía nàng hoàn toàn là tư thế để xem kịch vui. Lại nhìn Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Uyển, hai người họ ngược lại đều không nhìn về phía này, chỉ cúi đầu thêu phần của riêng mình.
Bất quá Khương Thanh Ngọc không cao hứng, trong lòng liền cảm thấy đây là hai người họ xem thường nàng. Đều khinh thường mà nhìn nàng.
Từ khi Khương Thanh Uyển tới, cảm giác nàng không có một khắc thuận tâm. Sau đó liền hung hăng trợn mắt nhìn một chút ba người Khương Thanh Huyên.
Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Uyển tự nhiên là không nhìn thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, Khương Thanh Vân trong lòng run lên, vội vàng cầm lấy khung thêu, cúi đầu xuống làm ra dáng vẻ nghiêm túc thêu thùa. Bất quá ánh mắt vẫn nhìn trộm sang hướng Khương Thanh Ngọc bên này, để xem đến cùng sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Chỉ thấy Khương Thanh Ngọc ngẩng đầu, đầy vẻ khinh bỉ nhìn Chu ma ma nói: "Ngươi cũng đã biết ta là ai? Ngươi là ai?"
Chu ma ma liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh đáp trả: "Cái này ta tự nhiên biết. Ngươi là nhị cô nương trong phủ, mà ta tới đây là để dạy bảo ngươi nữ công thêu thùa."
Ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti, lưng eo thẳng tắp.
"Ta còn tưởng rằng ngươi không biết." Khương Thanh Ngọc cười lạnh một tiếng: "Ngươi đã biết vậy thì tốt. Vậy ngươi cũng nên hiểu, ngươi bất quá chỉ là nhà ta dùng bạc mời tới để dạy cho chúng ta nữ công thêu thùa, chính là so với hạ nhân nhà ta ngươi tôn quý hơn một chút mà thôi. Mà ta lại là tiểu thư, là chủ tử, ngươi sao dám dùng sợi đằng này chỉ vào người ta, còn bắt ta căng tấm lụa cho tốt? Cái này rõ ràng là việc hạ nhân nên làm."
Liền đưa tay đem tấm lụa trắng kia cùng khung thêu kéo căng đưa tới, cái cằm hếch lên: "Bây giờ ngươi liền đem tấm lụa này kéo căng thật tốt."
Dáng vẻ vênh váo tự đắc, hoàn toàn xem Chu ma ma như hạ nhân mà đối đãi.
Phen này động tĩnh có chút lớn, không nói Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân, ngay cả Khương Thanh Uyển cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Chu ma ma trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Mời nhị cô nương chính mình đem tấm lụa trắng này kéo căng cho tốt."
Khương Thanh Ngọc lúc này cũng biết Khương Thanh Uyển các nàng đều đang nhìn mình cùng Chu ma ma, ngay cả bọn nha hoàn đứng ở ngoài phòng phục vụ cũng đều đang nhìn các nàng. Mà Chu ma ma này lại còn dám dùng bộ dạng này nói chuyện với nàng.
Nếu nàng biểu hiện hơi mềm yếu một chút, về sau hạ nhân trong phủ sẽ thấy nàng như thế nào? Khẳng định sẽ cảm thấy Khương Thanh Uyển các nàng mới chính là chủ nhân, mà nàng chẳng qua chỉ là một thứ nữ thôi.
Không được, nhất định không thể để cho người bên ngoài nhìn nàng như vậy. Khương Thanh Uyển chỉ là dã nha đầu từ nông thôn tới, nàng nhất định mạnh hơn Khương Thanh Uyển.
Cái cằm nhấc cao hơn. Còn dùng sức đưa tay đem sợi đằng trước mắt cố hất sang một bên.
Chu ma ma dù sao tuổi cũng đã lớn, trước kia một mực thêu thùa, hiện tại sợi đằng rơi xuống, hai tay như nhũn ra, không làm gì được mao bệnh. Khương Thanh Ngọc bỗng nhiên đứng dậy, cho nên nàng không có cầm chắc sợi đằng trong tay, rơi đến trên mặt đất, phát ra một tiếng bộp nhẹ.
Thần sắc xem kịch vui Khương Thanh Vân càng ngày càng đậm. Khương Thanh Huyên cũng nhíu mày.
Khương Thanh Uyển thấy việc không liên quan đến mình, treo lên thật cao. Nhìn thoáng qua, vẫn như cũ cúi đầu mà luyện thêu thùa. Một châm rồi một châm, nhìn rất chậm, thủ pháp cũng không phải rất thành thạo.
Nàng biết trước kia Khương Thanh Uyển căn bản chuyện thêu thùa đều không có mấy công phu, hiện tại vạn không thể để cho người khác nhìn thấy thực ra nàng biết thêu thùa, không thì sẽ rất rắc rối. Cho nên liền muốn để người bên ngoài nhìn thấy nàng đối với chuyện này luyện tập rất khắc khổ, như vậy mới sẽ không để người khác sinh nghi.
Ánh mắt dừng đến chỗ Chu Hồng Dược.
Thiếu nữ có đôi mắt mở thật to, đang xem Chu ma ma cùng Khương Thanh Ngọc.
Thân là cháu gái Chu ma ma cháu gái, Chu Hồng Dược thêu thùa khẳng định không kém được. Mà lại trải qua sự tình của Diêu thị vào hôm qua, nàng cũng nghĩ bên cạnh mình còn có thể có người tin cẩn.
Có lẽ có thể cùng Chu ma ma nói một câu, xem có thể hay không mà để cho Chu Hồng Dược đi theo hầu hạ bên người nàng.
Trong lòng đang suy nghĩ chuyện này, khóe mắt liếc qua liền thấy có tiểu nha hoàn xoay người, hướng mặt trước chính phòng chạy đi.
Nàng nhận ra đó là tiểu nha hoàn phục vụ bên cạnh Khương lão thái.
Nơi dạy các nàng thêu thùa chính là dãy nhà sau của Tùng Hạc đường. Hiện tại tiểu nha hoàn này khẳng định là thấy sự tình ồn ào, muốn đi bẩm báo với Khương lão thái thái.
Có lẽ cũng là muốn tại trước mặt lão thái thái mà tranh công. Mặc kệ nàng đến cùng là xuất phát từ mục đích gì, tóm lại Khương Thanh Ngọc khẳng định xui xẻo.
Bất quá Khương Thanh Uyển đối Khương Thanh Ngọc nguyên bản liền không có hảo cảm gì. Người này, từ xưa nay không che giấu sự khinh bỉ cùng chán ghét đối với nàng, luôn nói gần nói xa nàng là dã nha đầu quê mùa, chính mình mới là tiểu thư tôn quý của bá phủ.
Khương Thanh Uyển đời trước cũng là người quật cường, về sau chịu đựng rất nhiều cực khổ tính tình bắt đầu trầm hơn, có thể bị người nói như vậy cũng sẽ không quá không thoải mái.
Liền không nhắc nhở bất luận kẻ nào rằng tiểu nha hoàn kia đã đi tìm Khương lão thái thái để trình bày sự tình, chỉ tiếp tục chậm rãi thêu thêu kéo căng bên trên tô lại hoa lá.
Đợi đến khi Khương lão thái thái được Đào Diệp dìu đi tới, liền thấy được Khương Thanh Ngọc đang đứng, đưa tay chỉ Chu ma ma, lớn tiếng chửi rủa lấy: "Tổ mẫu cho ngươi một cây sợi đằng, nguyên bất quá là cho ngươi mặt mũi, làm dáng một chút thôi, ngươi vẫn còn cho là thật. Cầm lông gà làm lệnh tiễn, cũng dám lấy nó chỉ vào người của ta. Ngươi đừng nói là còn muốn dùng nó đánh ta?"
Càng nói càng tức, kêu một nha hoàn đến xem náo nhiệt nhặt cây sợi đằng kia cho nàng, hai tay cầm, vừa dùng lực, muốn bẻ gãy.
Nhưng sợi đằng mềm mại, nào đâu có thể gãy đến đoạn? Khương Thanh Ngọc cảm thấy lúng túng, phảng phất như trong phòng người đều đang nhìn nàng làm trò cười. Tức giận đi lên, liền đem sợi đằng ném tới trên mặt đất. Còn ngại không đủ, dùng sức đạp mấy chân.
Một mặt giẫm, một mặt còn mắng Chu ma ma: "Ta ngược lại muốn xem xem về sau ngươi còn muốn lấy đồ vật gì chỉ vào người của ta."
Không đề phòng ngẩng đầu một cái, liền thấy Khương lão thái thái đang đứng tại cửa ra vào. Sắc mặt như che đậy sương đồng lạnh lạnh.
Quay đầu lại như bị một thùng nước đá dội xuống, lửa giận trong lòng Khương Thanh Ngọc cùng cuồng vọng lập tức lièn biến mất, lộp bộp kêu một tiếng tổ mẫu.
Đám người Khương Thanh Uyển cũng biết Khương lão thái thái đến đây, đều thả khung thêu trên tay xuông, gọi tổ mẫu. Nha hoàn bên cạnh cũng đều mở miệng gọi lão thái thái.
Chu ma ma vừa mới một mực để Khương Thanh Ngọc tùy ý náo, trên mặt thần sắc vẫn luôn điềm tĩnh. Lúc này thấy Khương lão thái thái tới, nàng liền xoay người, đối Khương lão thái thái hành lễ, gọi: "Lão thái thái."
Thanh âm vô cùng bình tĩnh, nghe giống như không để ý chút nào đến những lời nói nhục mạ nàng của Khương Thanh Ngọc. Bất quá sau đó những lười nàng nói ra cũng để cho người khác biết là nàng cũng rất để ý
"Lão thân bất tài. Nhưng lệnh tôn nữ của ngài chỉ sợ ta không dạy được, lão thái thái vẫn là mời người tài đức sáng suốt đi."
Ngay cả tượng đất cũng bị làm cho tức giận. Trước mặt nhiều người như vậy, bị Khương Thanh Ngọc chỉ vào mũi mà chửi rủa, Chu ma ma như thế nào lại thật sự không tức giận? Bất quá chỉ là giáo dưỡng tốt, không muốn cùng Khương Thanh Ngọc mắng qua mắng lại mà thôi. Lúc này thấy Khương lão thái thái tới, liền lập tức muốn nói lời chào từ biệt.
Khương lão thái thái vừa mới nằm lên trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên thấy có tiểu nha hoàn vô cùng lo lắng chạy tới, nói: "Lão thái thái, việc lớn không tốt."
Khương lão thái thái còn mở mắt ra nghiêm khắc răn dạy nàng: "Cái gì gọi là việc lớn không tốt? Ngươi có biết nói chuyện hay không?"
Lại hỏi nàng đến cùng đã chuyện gì xảy ra.
Đã là người có tuổi, luôn luôn thích lời nói màu mè hơn, không thích nhất là nghe được có người nói những lời như vậy.
Tiểu nha hoàn khẽ giật mình.
Nàng vốn là muốn chạy tới tranh công, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại bị lão thái thái mắng. Nhưng lúc này nghe lão thái thái hỏi, nàng liền tranh thủ nói ra sự tình nhị cô nương chống đối, chửi rủa Chu ma ma như thế nào.
Khương lão thái thái nghe xong, việc này còn chịu nổi sao? Vội vàng liền gọi Đào Diệp đỡ mình đi tới dãy nhà sau. Mà Phù Dung mắt thấy sự tình sắp hỏng, vội vàng gọi Xuân Yến nhanh đi đem chuyện này nói cho Mạnh di nương biết.
Xuân Yến lên tiếng, xoay người chạy như bay đi ra ngoài.
Khương lão thái thái đến dãy nhà sau bên trong, chính tai nghe được những lời phách lối mà Khương Thanh Ngọc nói, cũng tận mắt nhìn thấy nàng muốn bẻ sợi đằng kia như thế nào. Còn đem sợi đằng ném xuống đất dùng sức giẫm.
Căy sợi đằng này là nàng cho Chu ma ma, nhưng hiện tại Khương Thanh Ngọc lại muốn bẻ gãy nó, còn cật ực giẫm dưới chân. Cái này còn có hay không để nàng vào mắt? Căn bản chính là khiêu chiến uy nghiêm của nàng. Giẫm cũng là giẫm vào mặt của nàng.
Trong lòng nguyên đã rất tức giận, lại nghe được Chu ma ma nói lời từ giã. Vội vàng gọi Đào Diệp đỡ Chu ma ma, bắt đầu trấn an nàng: "Đều là tôn nữ ta không tốt, chọc giận ngươi tức giận, ta gọi nàng đối ngươi nhận lỗi. Cũng không nên nói mấy lời gì mà để cho ta mời người khác tài đức sáng suốt. Trong kinh nơi nào còn có người tài đức sáng suốt hơn ngươi đâu chứ?"
Chu ma ma nữ công thêu thùa đều không kém, nhưng Khương lão thái thái lo lắng hơn nàng sẽ đem chuyện hôm nay nói cho ngoại nhân biết. Điều đó sẽ làm cho toàn bộ thanh danh Vĩnh Xương bá phủ mất hết. Về sau còn có nhà quyền quý nào đến cầu hôn cô nương nhà mình.
Thời điểm mỗi khi nhìn Khương Thanh Ngọc sắc mặt đều trầm xuống. Còn mở miệng quát: "Nghiệt chướng! Còn không mau tới chịu nhận lỗi với Chu ma ma?"
Khương Thanh Ngọc mặc dù trong lòng e ngại Khương lão thái thái, nhưng làm sao lại cam nguyện chịu nhận lỗi với một ma ma? Cho nên liền đứng tại chỗ không hề động. Trong lòng còn cảm thấy rất ủy khuất.
Khương lão thái thái vậy mà lại vì một ma ma đê tiện mà ngay trước mặt bao người răn dạy nàng? Có thể thấy được Khương lão thái thái trong lòng căn bản không thích đứa cháu gái này.
Nàng chỉ thích Khương Thanh Uyển.
Nghĩ vậy liền quay đầu trừng Khương Thanh Uyển một chút. Thấy thần sắc nhàn nhạt trên mặt nàng, tuyệt không quan tâm bộ dáng, trong lòng liền càng phát khí.
Chu ma ma lúc này cũng mở miệng nói: "Lão thái thái, ngài không cần khuyên nữa. Cũng không cần vì lão bà tử mà quở trách nhị tiểu thư. Là lão bà tử học nghệ không tinh thông, nhị tiểu thư không nhìn trúng ta cũng là phải. Lão bà tử vẫn là ở chỗ này từ biệt ngài thôi, xin ngài nhất định phải đáp ứng."
Nói xong, lại uốn gối đối Khương lão thái thái hành lễ.
Lần này Khương lão thái thái tự mình dìu nàng, trong giọng nói cũng đầy là áy náy cùng xấu hổ: "Để ma ma chê cười."
Bất quá làm sao cũng đều không đồng ý để nàng giã từ. Còn gọi Đào Diệp đưa Chu ma ma trở về phòng nghỉ ngơi, chờ sau đó nàng khẳng định sẽ để cho Khương Thanh Ngọc qua bồi tội với nàng.
Đào Diệp ứng tiếng, tới mời Chu ma ma ra khỏi phòng. Chu Hồng Dược mặc dù rất muốn ở lại để xem hết trận náo nhiệt này, nhưng Chu ma ma thời điểm đi qua người nàng nhìn nàng một chút, nàng cũng đành phải ngoan ngoãn đi sau lưng Chu ma ma hướng mặt ngoài mà đi.
Chu ma ma trong lòng minh bạch, Khương lão thái thái cảm thấy đây là việc xấu trong nhà, không muốn để cho các nàng, những người ngoài biết đến, cho nên đây mới gọi là nha hoàn đưa các nàng trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...