– Tiểu Mỹ, chúng ta đến bệnh viện khám sức khỏe!
– Có chuyện gì vậy chú? Em… em vẫn bình thường mà.
– Chỉ là một cuộc kiểm sức khoẻ định kỳ thôi.
Hai chúng ta cùng đi.
Tiểu Mỹ im lặng hồi lâu, cô thực sự không rõ lý do Đình Triết làm vậy.
Dẫu biết rằng khám sức khoẻ định kỳ là điều tốt nhưng từ trước đến nay Đình Triết chưa từng đến bệnh viện.
Thậm chí khi Tiểu Mỹ yêu cầu Đình Triết cũng không tới.
Thế mà hôm nay lại chủ động đề cập đến chuyện này.
Những suy nghĩ mông lung cứ quẩn quanh trong đầu Tiểu Mỹ không rời.
Thâm tâm chắc chắn có điều hoài nghi nhưng không phải những thứ quá tiêu cực.
Cô thực sự không biết trả lời sao.
Đột nhiên, cơ thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khi một bàn tay chạm vào da.
Tiểu Mỹ giật mình quay lại liền bắt gặp ánh mắt của Đình Triết.
Ánh mắt ấy, cô chưa từng thấy cũng chưa từng đối diện.
Sâu thẳm.
Khó hiểu.
Và… nhiều điều ẩn giấu.
Tiểu Mỹ không phải một người giỏi tâm lý hay có thể đọc vị được suy nghĩ ai đó qua ánh mắt.
Nhưng cô chắc chắn, hôm nay Đình Triết rất lạ!
– Em không muốn sao?
Giọng nói của Đình Triết bất ngờ vang lên khiến Tiểu Mỹ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
Thu lại ánh mắt lơ đễnh, cô lắc đầu cười trừ.
– Không… không có! Nếu chú muốn thì chúng ta cùng đến bệnh viện.
– Vậy bây giờ chúng ta đi.
– Nhanh vậy?
– Tôi còn nhiều chuyện cần giải quyết.
Khám càng sớm càng tốt!
– Vâng.
Tiểu Mỹ ngoan ngoãn nghe theo lời Đình Triết.
Cô không suy nghĩ thêm, cũng không tạo cho bản thân quá nhiều hoài nghi.
Nếu thực sự Đình Triết muốn đến bệnh viện khám là do anh muốn biết tình trạng sức khoẻ hiện tại.
Dù sao cũng là một chuyện tốt, càng nghi vấn càng thêm đau đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi công ty tới bệnh viện thành phố.
Khoảng thời gian khám diễn ra thuận lợi bởi nó đơn thuần chỉ là những xét nghiệm thông thường.
Có điều lúc đến lượt Tiểu Mỹ khám, Đình Triết lại yêu cầu bệnh viện khám thực kỹ những cơ quan bên trong cơ thể.
Từng khâu chuẩn bị dù là nhỏ nhất cũng phải cẩn thận.
Sau nửa buổi ở bệnh viện, mọi thủ tục đã hoàn tất việc còn lại là đợi kết quả khám sau vài ngày.
Vì mất quá nhiều thời gian nên Tiểu Mỹ quyết định không đến thư viện.
Đình Triết đưa cô trở về nhà, còn anh quay lại công ty tiếp tục làm việc.
Căn biệt thự vắng bóng người ấy chỉ có Tiểu Mỹ và quản gia Lương.
Những công việc thường ngày vẫn diễn ra.
Quản gia Lương dưới lầu chăm sóc nhà cửa, còn Tiểu Mỹ ở trên phòng hoàn thành xong số bài tập được giao.
Tuy Tiểu Mỹ không học Đại học cũng như hoãn lại việc sang nước ngoài thời gian ngắn nhưng chuyện học tập vẫn phải tiếp tục.
Bởi Tiểu Mỹ theo học ngành y, một ngành thực sự rất khó.
Nếu cô cứ mãi đình trệ sợ rằng đến khi thực sự sang nước ngoài học tập sẽ không theo kịp mọi người.
Ngồi giải quyết sấp tài liệu chất chồng như núi cả một buổi chiều, đầu óc Tiểu Mỹ dần trở nên mơ hồ, đau như búa bổ.
Dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể hiểu nỗi những dòng chữ được in trong sách.
Giá như có một ai đó đến đây và giúp cô thì tốt biết mấy!
Bỗng, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Tiểu Mỹ giật mình.
Quay đầu nhìn về phía cửa, đoán quản gia Lương mang đồ ăn chiều đến Tiểu Mỹ vội đáp.
– Cửa không khoá! Mời vào!
Âm thanh “cạch” một tiếng vang lên.
Quả thực quản gia Lương đã bước vào trong phòng nhưng không phải mang đồ ăn chiều tới mà bên cạnh bà còn có một người.
Quản gia Lương ra hiệu cho người đàn ông kia bước lên trước, xong xuôi mới nói.
– Cô chủ, có giáo sư Lục đến tìm cô!
Nhìn người đàn ông đứng đối diện, Tiểu Mỹ không ngờ suy nghĩ vu vơ khi nãy lại thành hiện thực.
Người giúp cô giải quyết đống bài tập chất chồng như núi kia đã đến.
Lục Tử Hạo, giáo sư trường đại học y thành phố đồng thời cũng là gia sư riêng của cô.
Tiểu Mỹ mừng rỡ vội vàng bước đến chỗ Tử Hạo.
– Giáo sư đến đây tìm em có chuyện gì không?
– Thuận đường nên ghé qua xem bài vở của học trò mình thế nào thôi.
Tôi đang làm phiền em sao?
– Dạ không đâu, giáo sư vào trong đi ạ!
Tiểu Mỹ niềm nở, hiếu khách mời Tử Hạo vào trong phòng.
Quản gia Lương biết ý nên để trà và bánh trên bàn cho hai người rồi lặng lẽ rời đi trả lại không gian riêng tư.
Tiểu Mỹ nhanh tay rót một ly nước, còn Tử Hạo trực tiếp bước đến chỗ đặt đống giấy tờ lộn xộn trên bàn.
– Giáo sư! Nước của anh.
Tử Hạo quay sang cầm ly nước, cười đáp.
– Cảm ơn em.
Nhìn lại sấp giấy tờ đang tìm hiểu, Tiểu Mỹ khẽ thở dài một tiếng.
Đợi đến khi Tử Hạo uống xong nước cô mới lên tiếng.
– Giáo sư, những thứ ghi trong tài liệu này thực sự rất khó.
Em không thể hiểu được chúng viết gì.
– Nếu lý thuyết khó đến vậy sao em không thử thực hành.
– Thực hành?
Tiểu Mỹ ngây người không hiểu bởi cô cứ nghĩ kinh nghiệm phải vững vàng thì mới có thể thực hành.
Còn chưa kịp phản ứng, Tử Hạo đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Mỹ.
Hành động bất ngờ của anh khiến cô hoảng hốt, vừa định thu tay về thì anh lên tiếng.
– Ví dụ như việc bắt mạch, em phải làm theo hướng dẫn trong sách để thực hành mới có thể hiểu được.
Tử Hạo vừa nói vừa tìm mạch đập trên cổ tay Tiểu Mỹ rồi nhanh chóng cầm bàn tay còn lại của cô đặt vào.
Từng hành động Tử Hạo đang làm ân cần vô cùng, không những vậy anh đều đặc biệt quan tâm đến cô.
Tiểu Mỹ không suy nghĩ nhiều, cô vẫn còn đang mải mê cảm nhận nhịp đập ở tay.
– Em có thấy gì khác thường không?
– Có! Em cảm nhận được nhịp đập.
Giáo sư nói đúng, thực hành dễ hiểu hơn nhiều.
Bất ngờ cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Đình Triết từ bên ngoài bước vào trong.
Điều đầu tiên Đình Triết nhìn thấy là cảnh một người đàn ông đang nắm tay vợ mình ngay tại căn phòng của hai người.
Cơn ghen tuông bộc phát mất hết lý trí, Đình Triết thẳng thừng tiến đến chỗ hai người trực tiếp kéo Tiểu Mỹ về phía mình, gằn giọng nói với Tử Hạo.
– Cút ra khỏi đây!
– Xin lỗi, nhưng ít nhất anh cũng nên để tôi giới thiệu…
– Cút!
Đình Triết không muốn nghe những lời thanh minh, càng không muốn nhìn thấy mặt Tử Hạo.
Nhận thấy tình hình không ổn, Tử Hạo cũng chỉ biết lặng lẽ rời khỏi.
Bởi dù có cố gắng giải thích nhưng người nghe không có thiện ý cũng bằng thừa.
Ngay khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Đình Triết lập tức tra khảo Tiểu Mỹ với thái độ tức giận.
– Không phải tôi đã nói với em, ngoài tôi ra không được phép tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác sao? Em coi lời nói của tôi là trò đùa à?
– Không… không phải! Tử Hạo là gia sư riêng được bố mời đến dạy cho em.
– Dạy? Dạy cái gì mà động chạm cơ thể?
– Đó chỉ là thực hành thôi mà.
Chú buông tay ra.
Em đau!
– Thực hành? Nếu tôi không về đúng lúc thì hai người thực hành ngay trên giường rồi đúng không?
Tiểu Mỹ không tin những lời cô vừa nghe thấy lại phát ra từ chính miệng Đình Triết.
Từ khi nào anh trở thành một con người ghen tuông mù quáng như vậy?
Chuyện xảy ra khi nãy không đáng để hiểu lầm, càng không phải vấn đề nghiêm trọng còn Đình Triết thì đang cố đẩy mọi thứ đi quá xa.
Cô và Tử Hạo chỉ đơn thuần là mối quan hệ thầy trò nhưng trong mắt Đình Triết lại không phải vậy.
Một người đang chìm trong cơn phẫn nộ, Tiểu Mỹ không thể mất bình tĩnh theo.
Gắng lấy lại tinh thần, Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói.
– Chú… chuyện không giống như chú nghĩ đâu.
Em và Tử Hạo thực sự…
– Lúc trước em nói sẽ lấy người khác.
Bây giờ tôi chưa chết đã vội đi tìm đàn ông để thay thế, lại còn dám để nó bước chân vào phòng tôi? Trương Tiểu Mỹ, em thèm khát đàn ông đến vậy sao?
– Em không có.
Em không phải loại người như vậy!
Cổ tay Tiểu Mỹ in hằn dấu ngón tay đỏ ửng.
Lực siết của Đình Triết ngày một mạnh hơn theo cơn phẫn nộ.
Dù đã cố gắng nhưng Tiểu Mỹ không tài nào thoát khỏi tay Đình Triết.
Cô thực sự rất đau!
Nhưng sự đau đớn về mặt thể xác không thể nào so sánh với những gì cô đang chịu đựng.
Trái tim nhói đau đến mức hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Đình Triết không quan tâm đến cảm xúc hiện tại của Tiểu Mỹ.
Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn hình ảnh Tử Hạo và cô đang nắm tay nhau.
Tiểu Mỹ càng giải thích càng khiến Đình Triết thêm hoài nghi.
Không nói thêm lời nào, Đình Triết trực tiếp kéo Tiểu Mỹ vào trong phòng tắm.
Anh đẩy mạnh cô xuống đất, cả cơ thể Tiểu Mỹ không có vật chống đỡ vô lực đập mạnh vào sàn.
Toàn thân cảm thấy ê ẩm, cơn đau bất ngờ truyền đến khiến Tiểu Mỹ chau mày nhăn nhó.
Ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, Tiểu Mỹ bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu chứa đựng phẫn nộ.
Cô không hiểu nguyên nhân khiến anh trở thành một con người khác nhanh đến vậy.
Mới sáng nay còn thấy anh ngọt ngạo thế mà giờ đây lại trở nên điên loạn.
Từ trước đến nay, Tiểu Mỹ chưa từng thấy Đình Triết giận đến mức đánh mất cả lý trí.
Cho dù giữa hai người có hiểu lầm, anh đều lặng nghe cô giải thích còn lần này thì không.
Đình Triết nhìn chăm chăm lên người cô, sau đó quay lưng bật vòi sen.
Anh cố tình để nước ở chế độ lạnh nhất rồi trực tiếp xả nước lạnh vào người cô.
Từng dòng nước lạnh ngắt trượt dần trên làn da trắng nõn khiến cho thiểu nữ ngồi trên đất run rẩy.
Đình Triết dùng tay lau thật sạch cơ thể Tiểu Mỹ, mỗi nơi anh chạm vào đều làm cô đau đớn.
Dòng nước mạnh vẫn tiếp tục chảy, lực ở tay Đình Triết cũng ngày một tăng.
Tiểu Mỹ không thể chịu đựng sự đau đớn.
Cô cố gắng vùng vẫy ngăn Đình Triết chạm vào người mình, miệng liên tục cầu xin.
– Chú… em xin chú dừng lại đi.
– Làm ơn dừng lại!
Mặc cho Tiểu Mỹ van nài thế nào, Đình Triết cũng không nghe lọt tai một câu.
Anh vẫn tiếp tục chuyện đang làm không bận tâm đến người con gái trước mặt hiện giờ ra sao.
Dòng nước lạnh lẽo ấy vẫn liên tục xả thẳng vào người Tiểu Mỹ, phải mất đến một lúc lâu sau Đình Triết mới dừng lại.
Anh thẳng thừng ném mạnh vòi sen vào một góc rồi đứng im lặng nhìn Tiểu Mỹ.
Cả người cô bây giờ ướt sũng, chiếc váy đang mặc dính chặt vào cơ thể, đôi môi nhợt nhạt vì lạnh.
Đôi vai gầy run lên nhè nhẹ.
Lúc này Đình Triết tới gần chỗ cô, đôi bàn tay thô ráp khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô từ từ mà vuốt ve.
Tiểu Mỹ sợ hãi lùi dần về sau nhưng chỉ có thể lùi được một khoảng nhỏ, bởi hiện giờ cô chẳng cơ hội để chạy.
Tim trong lông ngực cô cứ đập thình thịch như đánh trống.
Suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Tay Đình Triết dừng lại ở chiếc cảm xinh đẹp của Tiểu Mỹ, bỗng dùng lực siết chặt, in lên đó những vết ửng đỏ.
Đình Triết càng dùng lực mạnh khiến gương mặt của cô nhăn nhó vì đau đớn.
Tiểu Mỹ đưa tay lên chạm vào tay anh, bàn tay nhỏ của cô vốn đã lạnh bây giờ chạm vào anh càng thêm buốt giá.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má hoà lẫn với những giọt nước đã có từ trước, Tiểu Mỹ mấp máy môi khẽ nói.
– Chú… em sợ lắm! Đừng cư xử như vậy có được không?
– Trương Tiểu Mỹ, hiện tại em là người của tôi.
Nếu muốn tìm đàn ông khác, đợi đến khi nào tôi chơi chán sẽ cho em cơ hội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...