Thế Thân Vợ Nhỏ


– Hân Nghiên!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên nền đá hoá.

Đình Triết vội vàng đến bên đỡ Hân Nghiên ngồi dậy, để cô ta tựa vào lòng mình.
Hơi thở Hân Nghiên ngày càng trở nên khó khăn, sắc mặt tái nhợt đến nói còn không thành câu.

Đình Triết nắm chặt lấy tay Hân Nghiên cố gắng không cho cô ta gục xuống.

Bên cạnh, âm thanh cảnh báo nguy hiểm của máy đo nhịp tim không ngừng vang lên.
Đình Triết nhìn về phía Tiểu Mỹ đang đứng như trời trồng một chỗ, giọng điệu không chút trách móc hay tức giận.
– Tiểu My, gọi bác sĩ giúp tôi!
Lúc này, Tiểu Mỹ mới ý thức được tình hình thực tại.

Cô gật đầu mấy cái rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Rất nhanh sau đó, các bác sĩ y tá phụ trách phòng bệnh của Hân Nghiên đã đến.

Họ nhanh chóng làm những thao tác sơ cứu cho cô ta.

Đình Triết đứng bên cạnh chăm chú quan sát từng hành động, không bỏ sót dù chỉ một hoạt động nhỏ.

Anh muốn chắc chắn Hân Nghiên an toàn sau cơn đau tim.
Đứng bên ngoài cửa, Tiểu Mỹ lặng lẽ dõi theo Đình Triết.

Cô thấy dáng vẻ lo lắng cùng ánh mắt chất chứa bao bất an mà Đình Triết dành cho Hân Nghiên.

Ngay từ khi phát hiện Hân Nghiên lên cơn đau tim, anh chưa một lần rời xa cô ta nửa bước.
Mọi thứ từ hành động đến lời nói… đều vô cùng quan tâm!
Tiểu Mỹ tự hỏi liệu đây có phải tình cảm đơn thuần giữa hai người bạn hay không?
Chẳng phải Đình Triết đã từng khẳng định anh và cô ta chỉ là bạn?
Nhưng những chuyện Tiểu Mỹ vừa thấy đang đi ngược lại với những điều cô suy nghĩ và những lời Đình Triết từng nói.
Thái độ của Đình Triết sao có thể là thái độ của một người lo lắng cho bạn của mình được?
Ân cần.
Lo lắng.
Bất an.
Tiểu Mỹ thấy những cảm xúc hiện trên gương mặt Đình Triết giống một người đang quan tâm người yêu mình thì đúng hơn.
Khoảnh khắc Đình Triết ôm Hân Nghiên vào lòng trong lúc cô ta lên cơn đau tim, trái tim Tiểu Mỹ cũng đau đớn không kém.

Cảm giác khi ấy như thể đang có ngàn lưỡi dao sắc nhọn cứa vào.

Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, không dứt khoát mà dây dưa mãi khiến trái tim càng thêm đau, vết thương càng thêm rỉ máu.

Bàn tay nhỏ đặt lên áo trái, nắm chặt đến nhàu nhĩ.

Bây giờ Tiểu Mỹ chỉ muốn nói với Đình Triết rằng cô đang rất đau, đau đến nỗi không thở được.

Giá như anh một lần nhìn lại, giá như anh hướng về phía cô ngay lúc này để thấy được cô đang cần anh như thế nào.

Nhưng… anh vẫn mãi đứng đó, đứng bên cạnh người con gái khác!
Hai hàng nước mắt lăn dài, chậm rãi rơi xuống.

Chẳng biết từ bao giờ đôi mắt đã đỏ hoe và hàm răng cắn chặt môi đến bật máu.

Sự yếu đuối này, cô không muốn ai nhìn thấy nó cũng không muốn ai nghe tiếng.
Người cần nghe, cần thấy đã không còn quan tâm vậy những người xung quanh biết được có ý nghĩa gì?
Tiểu Mỹ xoay người rồi chạy thật nhanh khỏi phòng bệnh.

Sự có mặt của cô ở đây là thừa thãi.
Dọc dãy hành lang bệnh viện xuống tận đến sảnh lớn, trong đầu Tiểu Mỹ chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Làm thế nào để rời khỏi đây nhanh nhất? Cô không muốn ở lại rồi chứng kiến cảnh chồng mình quan tâm người phụ nữ khác.

Không muốn thấy người cô yêu nhất đang vì người khác mà không đoái hoài đến cô.
Đôi chân nhỏ cứ thế chạy mãi, chạy thẳng về phía trước mà không biết chính xác đích đến là đâu.

Mặc cho trên mu bàn chân đã xuất hiện những vết hằn đỏ, gót chân bắt đầu cảm thấy đau rát do cọ sát với giày.
Ra khỏi bệnh viện, rời khỏi phòng bệnh cũng như trả lại không gian cho họ.

Bước chân Tiểu Mỹ chậm dần, thay vì chạy thì cô lững thững bước đi trên vỉa hè một chiều vắng người qua lại.

Đôi mắt nhìn thẳng phía trước ấy nhưng lại vô hồn bởi xung quanh toàn nước mắt.

Mỗi lần mi mắt rung chuyển, nước mắt lại lăn dàn trên má.
Đầu óc Tiểu Mỹ trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì nhưng trái tim lại vô cùng đau nhói.

Tiểu Mỹ cảm thấy bản thân sắp không thể chịu đựng nổi, hơi thở khó khăn đến cùng cực.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn bật khóc thật lớn cho nhẹ lòng.
Trên đường, ánh nắng mặt trời chiếu rọi in bóng hình nhỏ bé xuống mặt đất.

Và rồi bóng hình nhỏ ấy đã bị một bóng hình to hơn chặn lại.
Tiểu Mỹ bước ra sang bên cạnh, cố ý nhường đường nhưng cái bóng ấy lại di chuyển theo cô.

Một giọng nói ấm áp, quen thuộc gọi tên.

– Tiểu Mỹ!
Tiểu Mỹ vô thức ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Tử Hạo đang đứng trước mặt cô.
Nhìn cô trong bộ dạng nhếch nhác, hốc mắt đỏ hoe vì khóc.

Tử Hạo sốt sắng hỏi han.
– Tiểu Mỹ, em sao vậy hả? Đã có chuyện gì xảy ra?
Ngay khi bàn tay Tử Hạo định chạm vào người, Tiểu Mỹ lập tức phản kháng.

Cô lùi về sau mấy bước, tiếng sụt sịt vang lên cùng với ngữ điệu đầy uất hận.
– Tại sao? Tại sao anh lại đưa cho tôi địa chỉ đó? Tại sao hả?
Tử Hạo nhíu mày không hiểu những lời Tiểu Mỹ nói trong lúc tức giận.

Nhưng rồi anh cũng dần nhận ra vấn đề mà cô đang nhắc tới.

Anh khẽ cúi đầu, thái độ đột nhiên trầm lặng hẳn.
– Vì tôi muốn em biết sự thật, vì tôi không muốn em bị lừa dối.

Đình Triết, anh ta… tôi thấy anh ta qua lại với người cũ.
– Anh nói gì? Người cũ?
– Phải! Cô gái nằm trong phòng bệnh là người yêu cũ của Đình Triết.
Tử Hạo không hề nói dối, thậm chí anh có thể khẳng định những gì bản thân nói là sự thật nếu Tiểu Mỹ có khi ngờ.
Trong một lần đến bệnh viện thành phố làm việc, Tử Hạo vô tình nhìn thấy Đình Triết đang chăm sóc một cô gái trong phòng bệnh VIP.

Nhờ những mối quan hệ có từ trước, Tử Hạo mới biết được Đường Hân Nghiên là bạn gái cũ của Đình Triết và cô ta đang mắc bệnh tim chờ được phẫu thuật ghép tim.

Dĩ nhiên trong đầu Tử Hạo suy diễn nhiều thứ nhưng anh không thể khẳng định được gì vì bản thân không phải người trong cuộc.

Đưa địa chỉ cho Tiểu Mỹ, điều Tử Hạo chắc chắn là việc Hân Nghiên là bạn gái cũ Đình Triết.

Còn những chuyện khác, anh không dám nói bậy.
Khoé môi Tiểu Mỹ khẽ cong lên nở một nụ cười đầy chua chát.
Hoá ra mối quan hệ bạn bè mà Đình Triết nói đến là mối quan hệ giữa “bạn” nhưng lại là bạn gái cũ.

Chẳng trách sao ánh mắt Đình Triết dành cho Hân Nghiên thâm tình đến vậy, từng hành động ân cần đến thế.
Tiểu Mỹ còn đang thắc mắc về những kết quả xét nghiệm.


Bởi không một người chồng nào lại lấy tim của vợ mình để hiến cho bạn nhưng bạn gái cũ thì có thể.
Trong đầu Tiểu Mỹ lúc này những ký ức xưa cũ ùa về.
Tiểu Mỹ nhớ đã từng hỏi Đình Triết lý do vì sao cưới cô.

Anh chỉ nói ở cô có một thứ vô cùng đặc biệt.

Liệu có phải thứ đặc biệt mà anh nhắc tới chính là trái tim này? Trái tim tương thích với người con gái mà anh từng thương?
Điều đó rất có khả năng xảy ra lắm chứ!
Từ trước đến nay Tiểu Mỹ chưa từng nghe Đình Triết nhắc đến người cũ, cũng chưa từng thấy anh gần gũi với bất kỳ người con gái nào ngoài cô.

Tiểu Mỹ vẫn luôn nghĩ bản thân là đầu tiên và duy nhất đối với Đình Triết.

Nhưng hôm nay cô đã nhận ra được nhiều điều, biết được nhiều chuyện.
Anh… còn yêu người cũ sao lại chọn đến với cô?
Vì trái tim này tương thích với cô ấy sao?
Tiểu Mỹ cúi gằm mặt xuống, cảm xúc trong lòng bấy lâu không thể dồn nén mà bộc lộ ra bên ngoài.

Cô bật khóc, khóc thật lớn giống như thể đang cố trút hết nặng nhọc thông qua đôi mắt.
Tử Hạo không hiểu Tiểu Mỹ đã trải qua chuyện gì nhưng nhìn con gái mình thương khóc, lòng anh cũng chẳng nhẹ nhàng.

Tử Hạo muốn dùng vòng tay của mình ôm chặt cô vào lòng để an ủi nhưng lại không có tư cách làm vậy? Anh với cô chỉ là những người xa lạ, vô tình gặp được nhau trên dòng đời tấp nập xô bồ này và rồi để lại trong nhau nhiều vết tích.
Trong bệnh viện, Đình Triết đi qua đi lại nhiều lần trước cửa phòng Hân Nghiên.

Thỉnh thoảng anh dừng lại để xem tình hình ra sao.

Lòng anh nóng như lửa đốt, hấp tấp vội vã không phải vì lo lắng cho Hân Nghiên mà vì còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Sau khi các y tá đến sơ cứu, trưởng khoa cũng nhanh chóng đến xem tình hình.

Vì sức khoẻ của Hân Nghiên vốn dĩ đã yếu lại đang gần thời gian phẫu thuật nên việc tái kiểm tra sẽ lâu hơn thường ngày.
Ngồi trên ghế băng dài ngoài dãy hành lang, Đình Triết chỉ mong cánh cửa kia mở ra.

Bởi, nếu Hân Nghiên xảy ra chuyện Tiểu Mỹ của anh sẽ gặp rắc rối.

Anh không muốn Tiểu Mỹ dính dáng đến những chuyện liên quan tới Hân Nghiên.
Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở.

Trưởng khoa từ bên trong bước ra ngoài rồi lại gần chỗ anh.
Chưa để trưởng khoa có cơ hội thông báo, Đình Triết đã vội hỏi.
– Thế nào rồi? Có gì nghiêm trọng không?
Trưởng khoa lắc đầu thở dài.
– Không có gì đáng nghiêm trọng.

Cũng chỉ là cơn đau tim mức độ nhẹ.
– Sao trông ông nghiêm trọng vậy? Còn chuyện gì khác?
– Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài lần sau phải cẩn thận hơn.

Cô Hân Nghiên chuẩn bị làm phẫu thuật không nên kích động mạnh.

– Chỉ có thế thôi sao?
– Vâng, bây giờ ngài có thể vào thăm rồi.
Sau khi xác định Hân Nghiên không xảy ra chuyện và vẫn an toàn, Đình Triết thở phào nhẹ nhõm.

Bao nhiêu gánh nặng trọng người như ngàn tấn sắt được trút hết ra bên ngoài.

Đình Triết không quan tâm đến sau khi bình ổn Hân Nghiên ra sao mà quay lưng đi thật nhanh.
Trưởng khoa bất ngờ vì hành động này của anh mà giữ tay lại, hỏi.
– Sao ngài không vào trong thăm? Bệnh tình của cô Hân Nghiên đã tốt hơn rồi.
– Chỉ cần cô ta vẫn còn sống là được.

Những chuyện khác tôi không quan tâm.
Dứt lời, Đình Triết hất tay trưởng khoa sang một bên rồi chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện.

Điều Đình Triết muốn làm bây giờ là tìm Tiểu Mỹ bởi anh không biết vì sao cô lại biết chỗ Hân Nghiên điều trị mà đến đây.

Chắc chắn trong khoảng thời gian hai người trong phòng, Tiểu Mỹ đã nghe được điều gì đó.

Mà những lời mà Hân Nghiên nói ra chưa bao giờ tốt đẹp.

Anh sợ… sợ Tiểu Mỹ sẽ hiểu làm.
Sau khi Đình Triết rời khỏi, trưởng khoa trở lại phòng bệnh xem tình hình Hân Nghiên một lần nữa trước khi làm công việc khác.
Nghe tiếng động lạ, Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn nhưng nhận lại toàn là sự thất vọng khi người đó không phải Đình Triết.

Hân Nghiên nhìn trưởng khoa bằng ánh mắt chán ghét mặc dù chính ông là người vừa mới cứu mạng cô ta.

Ngữ điệu hằn học, cáu kỉnh hỏi.
– Đình Triết đâu?
– Phong tổng đã rời đi rồi.
– Rời đi? Ông không nói với anh ấy là tôi đã tỉnh rồi sao?
– Tôi có nói nhưng ngày ấy bảo không quan tâm.

Chỉ cần biết cô vẫn sống là được.
Đôi môi Hân Nghiên mím chặt, bàn tay nắm lấy tấm ga giường đến nhàu nhĩ.

Sắc mặt cô ta tối sầm lại hệt như thể đang rất căm phẫn.
Tới cuối cùng người Đình Triết chọn vẫn chỉ có Tiểu Mỹ.
Trở về sau nhà sau quãng đường dài, Đình Triết đẩy cửa xông vào.

Anh chạy lên trên lầu đi khắp nơi tìm Tiểu Mỹ.

Cuối cùng dùng lại trước một căn phòng đang hé mở với những tia sáng nhỏ hắt ra ngoài.
Bước vào trong, Đình Triết thấy Tiểu Mỹ đang ngồi ôm gối thu mình một góc.

Anh vội chạy đến bên cô, bàn tay vừa chạm vào người đã bị cô kịch lịch phản kháng.
– Đừng động vào người tôi! Đồ dối trá!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận