– Bộ đồ này là của ai?
Tiểu Mỹ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu trước câu hỏi của Đình Triết.
Bàn tay cô chậm rãi buông khỏi người anh, nhưng cổ tay kia vẫn bị siết chặt.
Sắc mặt Tiểu Mỹ hơi khó chịu vì cơn đau truyền đến từ cổ tay, ngữ điệu có phần gượng ép.
– Chú nói bộ đồ nào? Em không hiểu gì hết!
– Còn giả ngốc?
– Em không biết thật mà.
Chú buông tay ra, chú làm em đau đấy!
Đình Triết dần nhận ra bản thân đang dùng sức khiến Tiểu Mỹ đau liền vội vàng buông tay.
Nhưng anh không dừng lại để quan tâm cô đau thế nào, Đình Triết đưa bộ đồ lạ trên tay cho Tiểu Mỹ xem.
Lời nói của anh rít qua khẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ.
– Nói! Của ai?
Tiểu Mỹ chăm chú quan sát bộ đồ trên tay.
Ban đầu cô có hơi bất ngờ về sự đường đột này nhưng rất nhanh sau đó cũng nhận ra chủ nhận của bộ đồ.
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết rồi lại lập tức cúi xuống bởi cô không dám đối diện với anh.
Cô không làm chuyện sai trái nhưng cô sợ Đình Triết sẽ nổi giận giống như lần trước.
– Em điếc sao? Bộ đồ này là của ai?
Tiếng Đình Triết quát vang vọng khắp căn phòng, mang theo bao nhiêu sự tức giận vô tình khiến Tiểu Mỹ run sợ.
Cô cúi gằm mặt xuống hai tay nắm chặt lấy bộ đồ, môi mấp máy vài lời.
– Là… của Tử Hạo!
– Em…
– Không phải như chú nghĩ đâu.
Hôm đó trời mưa, Tử Hạo đến nhà mình thì bị ướt nên em mới đưa bộ đồ mới cho anh ta thay.
Em và Tử Hạo không có gì với nhau hết.
Chú đừng giận!
Bộ đồ trên tay Tiểu Mỹ chẳng biết từ bao giờ đã rơi xuống dưới đất.
Bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt lấy vạt áo Đình Triết.
Tiểu Mỹ không né tránh nữa, ánh mắt cô đã dám nhìn thẳng vào anh dù cho trong lòng chứa bao nỗi sợ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần cũng chính vì vậy mà Tiểu Mỹ càng thêm lo âu.
Ở vị trí này, cô có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt Đình Triết.
Cơn tức giận khiến gương mặt đỏ ửng, đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ cùng sự im lặng đến lạnh người.
Lần trước chỉ vì chuyện Tử Hạo nắm tay bắt mạch mà Đình Triết đã giận đến vậy.
Bây giờ thấy quần áo của Tử Hạo xuất hiện trong nhà, Tiểu Mỹ không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy đến.
Cô thực sự không muốn đêm kinh hoàng đó diễn ra một lần nào nữa.
Đêm ấy, cô rất đau, rất sợ.
Và Đình Triết cũng như biến thành một con người khác.
Anh không chịu lắng nghe lời cầu xin của cô.
Tiểu Mỹ đã giải thích tới vậy, chứng minh bản thân trong sạch và không hề có quan hệ bên ngoài.
Nhưng chuyện tin hay không còn phải phụ thuộc vào người nghe, xem họ có thực sự tiếp nhận những lời thanh minh ấy.
– Chú, chú nói gì…
Đình Triết lạnh lùng hất tay Tiểu Mỹ ra khỏi người mình, không một giây dừng lại nghe cô nói hết mà trực tiếp rời khỏi phòng.
Cánh cửa gỗ đóng lại.
Âm thanh “rầm” một tiếng vang lên rất lớn, tưởng chừng như cánh cửa sắp tách lìa bản lề.
Tiểu Mỹ đứng ngây người nhìn Đình Triết mà không kịp nói lời nào.
Xem ra lần này anh rất giận dữ, ngay cả một từ cũng không chịu mở miệng với cô.
Đình Triết nhanh chân vào phòng sáng rồi đóng sầm cửa lại, nhốt mình vào bên trong.
Cơn thịnh nộ của anh bây giờ mới thực sự bùng phát.
Tiếng rơi vợ đập phá, tiếng những chiếc ly thủy tinh va chạm xuống nền đất.
Tất cả đều phát ra một thứ âm thanh hỗn độn khiến người bên ngoài nghe còn cảm thấy đáng sợ.
Ngoài việc nhốt mình trong phòng, trút hết giận dữ lên đồ đạc Đình Triết không biết làm gì hơn.
Lần trước là chiếc bánh kem, anh đã phải cố gắng kìm nén nhưng khi thấy bộ đồ của Tử Hạo trong phòng ngủ của hai người.
Anh thực sự không thể giữ bình tĩnh.
Đình Triết đã từng hứa với Tiểu Mỹ sẽ không tuông vô cớ.
Nhưng mỗi lần có chuyện liên quan đến Tử Hạo, anh đều như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Nhốt mình trong phòng, ít nhất anh sẽ không làm cô đau.
Dù đã cố gắng để tin tưởng nhưng Đình Triết không thể ngừng suy nghĩ những điều tiêu cực.
Tử Hạo đến nhà, bị mắc mưa rồi để quần áo ở đây.
Khoảng thời gian đó chỉ có hai người và cũng chỉ họ mới biết chuyện gì đã thực sự xảy ra.
Dẫu biết rằng Tiểu Mỹ sẽ không nói dối nhưng bản thân Đình Triết lại không ngừng bóp méo sự thật.
Anh không phải không tin cô, chỉ vì sự chiếm hữu quá lớn mà thôi.
Tiểu Mỹ đứng bên ngoài phòng sách, những âm thanh ghê rợn từ bên trong cô đều nghe rõ không sót một tiếng.
Đình Triết đang rất tức giận, cơn giận ấy ngày một lớn hơn khi tần suất âm thanh vang lên ngày càng nhiều.
Tiểu Mỹ run sợ không dám bước vào bên trong.
Biết tính Đình Triết hay ghen, Tiểu Mỹ đã cố tình cất bộ đồ thật kỹ để trả lại cho Tử Hạo vậy mà không ngờ lại bị Đình Triết phát hiện.
Ngồi bên ngoài chờ đợi, khoảng thời gian trôi qua chậm chạp như thể nó đang muốn ngưng đọng.
Tiểu Mỹ ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, tấm lưng nhỏ tựa vào thành tường.
Cô thu mình vào một góc tối chờ cho đến khi Đình Triết bớt giận mới dám vào trong.
Không biết đã ngồi đợi được bao lâu, thời gian trôi qua dài thế nào.
Tiểu Mỹ vẫn lặng lẽ ở đó không chịu rời đi dù nửa bước.
Và rồi, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Những ánh sáng vàng hắt lên dãy hành lang nhưng bởi bóng hình to lớn của Đình Triết chắn ngang chỉ len lỏi được vài khoảng sáng.
Nhìn cô gái nhỏ ngồi một góc đợi mình, Đình Triết vội bước đến hỏi han.
– Sao lại ngồi dưới đất? Em có biết ngoài này lạnh lắm không?
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết, trong đáy mắt hiện rõ nét e dè.
– Chú giận em ạ?
– Không, không giận.
– Vậy sao khi nãy chú không nói chuyện với em? Em không nói dối đâu.
Em không có gì với Tử Hạo thật!
Nước mặt lưng tròng, vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên.
Chóp mũi của cô chẳng biết từ bao giờ đã đỏ ửng.
Đình Triết không nói lặng lẽ ôm Tiểu Mỹ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm.
Lúc Tiểu Mỹ giải thích chuyện bộ đồ, Đình Triết đã vô cùng tức giận.
Dường như khi đó anh không phân biệt được mọi thứ, tất cả những gì nghĩ đến chỉ đơn giản là trút hết sự tức giận ra ngoài.
Tiểu Mỹ sợ mỗi lần Đình Triết như vậy, sợ mỗi khi anh ghen tuông.
Nhưng cô sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của anh.
Chiếc bánh Tử Hạo tặng Tiểu Mỹ ngày hôm trước là loại bánh cô thích nhất.
Một người với cương vị là một thầy giáo đâu nhất thiết phải hiểu cặn kẽ từng sở thích của học trò mình?
Tiểu Mỹ nói Tử Hạo dầm mưa đến đấy nên phải thay đồ mới.
Vậy… chuyện dầm mưa là vô tình hay cố ý? Là sắp xếp từ trước hay chỉ đơn thuần gặp phải?
Không phải Đình Triết quá đa nghi mà bởi Tiểu Mỹ sẽ không bao giờ hiểu tình cảm của một người đàn ông được che giấu mỗi khi ở cạnh người mình yêu.
Tử Hạo cũng giống vậy!
Và Đình Triết đã từng như thể.
Dù chỉ thoáng qua nhưng Đình Triết hiểu rõ Tử Hạo đối với Tiểu Mỹ không phải quan hệ thầy trò.
Chẳng có một người thầy nào lại đi một quãng đường xa chỉ để mua bánh không một lý do cho cô học trò của mình khi chỉ dạy trong vòng vài tháng.
Thử hỏi, liệu Tử Hạo có tình ý hay không?
Đình Triết không sợ Tử Hạo công khai tình cảm với Tiểu Mỹ, anh sợ Tiểu Mỹ chấp nhận tình cảm của Tử Hạo nhiều hơn.
Hai người kết hôn không qua bất kỳ giai đoạn nào giống như những đôi nam nữ ngoài kia.
Không hẹn hò, không tìm hiểu… tất cả mọi thứ đều bắt đầu bằng con số không.
Ở bên anh, cô chưa một lần cảm nhận tình yêu của một đôi nam nữ.
Đình Triết sợ nếu Tiểu Mỹ cứ mãi gần gũi với Tử Hạo.
Những hành động quan tâm tưởng chừng như vô tình kia của Tử Hạo sẽ khiến cô rung động.
Tử Hạo có tình cảm với cô, anh chẳng màng quan tâm.
Nhưng cô có tình cảm với Tử Hạo, sao anh níu giữ?
Mỗi lần nghe Tiểu Mỹ nhắc đến Tử Hạo, lòng Đình Triết lại không yên.
Khi họ ở một mình trong phòng, khi họ nói chuyện cùng với nhau.
Đình Triết không thể ngăn nổi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Trải qua nhiều chuyện trong đời, tình yêu của Đình Triết không còn thơ mộng hay lãng mạn.
Nó đơn thuần là những hành động khô khan thay lời nói ngọt ngào.
Nhưng ở độ tuổi của Tiểu Mỹ sẽ rất khó để cô cảm nhận được tình yêu từ một người trưởng thành.
Có thể bây giờ Tiểu Mỹ ở bên cạnh Đình Triết, rồi một ngày nào đó cô nhận ra tình cảm của mình đặt ở một nơi khác.
Lúc ấy, cô sẽ bỏ anh mà đi.
Tiểu Mỹ là tất cả đối với anh, hiện tại hay sau này cũng vậy.
Đình Triết ghen tuông mù quáng, làm những chuyện điên rồ cũng chỉ vì yêu.
Cô sợ đau nên sau lần đó anh đã cố gắng kiềm chế mỗi khi xảy ra chuyện.
Nhưng cơn tức giận trong người cần được giải toả vì thế mà anh tự nhốt mình trong phòng, trút giận lên đồ đạc.
Ít nhất nó sẽ không khiến cô sợ hãi.
Tựa đầu vào khuôn ngực ấm áp, Tiểu Mỹ cảm nhận được từng nhịp đập của anh.
Hơi thở mang theo mùi rượu thượng hạng cùng sự nóng bức khát cầu.
Đình Triết đã uống rượu, chuyện mà từ trước đến nay Tiểu Mỹ không thích anh làm.
Bởi rượu không tốt và nó cũng khiến Đình Triết trở nên mất kiểm soát.
– Tiểu Mỹ!
– Dạ?
– Tôi yêu em!
– Em… biết mà.
Đình Triết khẽ thở dài, vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô không buông.
Tiểu Mỹ không biết Đình Triết yêu cô nhiều đến mức nào.
Anh không thể chịu đựng khi thấy cô nói chuyện với người đàn ông, không thể nhẫn nhịn khi có món đồ lạ xuất hiện ở nơi của hai người.
Anh ích kỷ nên chỉ muốn cô là riêng mình.
Vì ích kỷ nên mới ghen tuông, vì ghen tuông nên yêu rất nhiều.
– Chú?
Tiểu Mỹ đột nhiên nhận thấy có điều không đúng.
Chiếc cổ trắng ngần cảm nhận hơi ấm truyền đến, ngay sau lưng một bàn tay to lớn đang vuốt ve.
Mái tóc dài của cô được vén sang gọn sang một bên để lộ bờ vai gầy.
Đình Triết nhẹ nhàng hôn lên cổ cô rồi đến vai, đôi môi lạnh lẽo cứ thế mà di chuyển xuống dưới.
Tiểu Mỹ nắm chặt lấy vai áo Đình Triết đến nhàu nhĩ, anh lại làm vậy nữa rồi.
Cô gắng dùng sức đẩy mạnh anh ra khỏi người mình, khó chịu.
– Chú… lại vậy nữa!
Đình Triết bật cười đưa tay xoa đầu Tiểu Mỹ, nói.
– Được rồi.
Không làm thế nữa, em đứng dậy đi.
Ngồi ngoài này lâu sẽ cảm lạnh.
– Nhưng mà chú hết giận em chưa?
– Em làm gì sai mà phải giận?
– Chuyện bộ đồ khi nãy!
Chẳng phải Đình Triết thẳng thừng vào trong phòng sách trút giận lên mấy món đồ kia là bởi bộ đồ của Tử Hạo xuất hiện trên giường sao? Nếu như không phải thì Tiểu Mỹ đâu phải ngồi ngoài hành lang đợi anh nguôi giận.
Đình Triết kéo tay Tiểu Mỹ đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi cười.
– Không giận nữa, với lại em cũng không có lỗi.
– Vậy… em vẫn được học đúng không?
– Ừ, vẫn được học!
Tiểu Mỹ gật đầu vui vẻ.
Dù thực lòng không muốn nhưng anh đã hứa sẽ để cô học cho đến khi kết thúc chương trình nên anh không thể nói hai lời.
Đình Triết đưa tay lên vừa định chạm vào người Tiểu Mỹ thì tiếng chuông cửa bất ngờ chen ngang.
Tiểu Mỹ nhân cơ hội thoát thân liền bị Đình Triết ngăn lại.
Anh cầm tay cô rồi trực tiếp đi đến phía cửa chính, trong miệng thầm lẩm bẩm vài câu.
Cánh cửa gỗ vừa mở, bóng dáng một người quen hiện lên trong đáy mắt Tiểu Mỹ.
Cô ngạc nhiên gọi tên.
– Tử Hạo!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...