Chương 49: Nụ hôn đầu tiên
Edit + Beta: Ruby
- ------------------
Cuối tuần, Hình Vân cùng Tiết Doanh Song làm PPT.
Hình Vân dạy từ cách phương pháp thao tác cơ bản, đưa ra cho Tiết Doanh Song không ít gợi ý thiết thực.
"Dạng PPT này nhìn thì đơn giản, nhưng kỳ thật khá phức tạp," Hình Vân nói, "Nội dung nâng cao liên quan tới rất nhiều kỹ xảo, có một số người còn chuyên làm PPT để kiếm tiền.
"
Nghe thấy có người dùng cái này để kiếm tiền, tinh thần Tiết Doanh Song lập tức dâng cao.
Hình Vân trông dáng vẻ thấy tiền sáng mắt của cậu, nói tiếp: "Nhưng đây không phải là chuyện một hai ngày là học được, vừa bắt đầu làm PPT không nên chạy theo những kỹ năng màu mè, có mỹ cảm nhất định là được rồi, quan trọng nhất là biểu đạt, em phải hiểu rõ mạch suy nghĩ của giáo viên, sắp xếp nội dung lại lần nữa."
Hình Vân vừa trình chiếu vài file PPT cho Tiết Doanh Song xem, phân tích từng ý tưởng thiết kế chúng nó.
Tiết Doanh Song thấy Hình Vân chuẩn bị nhiều tài liệu như vậy, nói: "Đây đều là tối qua anh chuẩn bị sao? Cám ơn anh đã tốn nhiều thời gian như vậy để dạy tôi."
Hình Vân nói: "Cũng tạm thôi, phần lớn là tôi làm hồi trước, gom tài liệu lại, hôm qua tìm ra xem lần nữa mà thôi."
"Đều là anh làm cả?" Tiết Doanh Song kinh ngạc, "Anh thật lợi hại!"
Tiết Doanh Song nhớ lại những file ppt vừa nãy, thành thạo xinh đẹp, rõ ràng dễ hiểu, không ít chỗ có ẩn theo mạch suy nghĩ khéo léo, quả thực không nhìn ra chúng nó được làm từ tay Hình Vân.
Hình Vân nhíu mày: "Đừng bảo em cho rằng tôi chỉ biết vẽ chó xấu thôi chứ gì? Tôi làm trong ngành trang trí nội thất gia đình, chút mỹ cảm ấy vẫn phải có."
Nói đến đây, Hình Vân dứt khoát mở máy tính, lấy ra một đống ảnh cho Tiết Doanh Song xem: "Em xem, những hình sản phẩm này đều do tôi chụp đó, còn cái này nữa, tôi trang trí đó."
Tiết Doanh Song nhìn ngớ người: "Sao gì anh cũng biết nha?"
Hình Vân cười đắc ý: "Thời đại học tôi đã lập nghiệp rồi, khi đó làm gì có tiền dư nhiều như vậy để đi mời người ta giúp đỡ chứ? Chỉ cần mình có thể tự làm được, tôi sẽ tự mình làm hết, vì vậy trang trí, chụp ảnh, giao hàng, còn chăm sóc khách hàng, gì tôi cũng làm hết."
Tiết Doanh Song: "Anh còn làm cả chăm sóc khách hàng?"
Hình Vân: "Đúng, là kiểu "tiểu nhị" mở miệng ra ai cũng thân thiết đó."
Hình Vân thời đại học lập nghiệp, là bắt đầu từ một cửa hàng trên Taobao.
Ban đầu là hắn buôn bán một số ly tách, chén dĩa, về sau có chút thu nhập nhất định, dứt khoát tìm người thiết kế sản phẩm, làm thành một nhãn hiệu nho nhỏ.
Sau đó nữa, hắn từ từ mở rộng nội dung của hàng hóa, vật trang trí, dép lê, thảm chân, chăn màn gối đệm...!Những đồ trang trí nào mà trong nhà nên có, hắn bao hết, thậm chí còn có nhà xưởng của mình.
Tiết Doanh Song nghe xong, khâm phục nói: "Trời sinh anh ra là để kinh doanh."
Hình Vân tự giễu cười một tiếng: "Không phải đâu, cũng đã từng bồi thường tiền."
Hình Vân từng bồi thường tiền, hơn nữa không chỉ một lần.
Bên cạnh bàn vừa vặn đặt chiếc cốc mà ngày ấy Tiết Doanh Song mang về từ cửa hàng, Hình Vân chỉ vào hình phác họa chó con trên chiếc cốc, nói: "Thứ này khiến cho tôi đền rất nhiều tiền."
Tiết Doanh Song khó hiểu: "Tại sao? Chó con không phải rất đáng yêu đấy sao?"
Hình Vân sâu sắc nhìn Tiết Doanh Song: "...!Có lẽ cũng chỉ có em cảm thấy đáng yêu."
Khi đó Hình Vân vừa lời được một số tiền nhỏ, đúng lúc muốn đẩy ra sản phẩm mới.
Hắn nghĩ thầm, người khác có thể thiết kế, mình cũng có thể, chẳng phải chỉ là vẽ tranh sao, tại sao không tiết kiệm số tiền này chứ?
Thế là hắn tự vẽ, vẽ ra một đám chó xấu.
Vẽ xong hắn có chút hài lòng, không đếm xỉa đến ý kiến người bên ngoài, ném tiền vào, sản xuất ra một đống.
Cuối cùng, hắn không chỉ bồi thường sạch số tiền lúc trước hắn kiếm được, còn lại mắc nợ một khoản.
"Series này đến bây giờ còn chưa bán hết nữa, " Hình Vân nói, "Tôi bảo cửa hàng trưng bày, chính là muốn coi năm nào mới có thể bán xong.
À, em lấy cái này giúp tôi, nói chung đã để hàng tồn kho lâu nay giảm đi một cái."
Tiết Doanh Song nghe thế, không nhịn được bật cười, cậu chưa bao giờ nghĩ tới chiếc cốc này còn có một câu chuyện như vậy.
Tiết Doanh Song biết gia cảnh Hình Vân tốt, vẫn cho là sự nghiệp của Hình Vân không thoát khỏi liên quan với người nhà, thẳng đến hôm nay Hình Vân vừa nói như thế, cậu mới biết được Hình Vân thế mà tự mình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Nghĩ đến đây, Tiết Doanh Song càng thêm khâm phục Hình Vân.
Hình Vân thật là người rất rất giỏi.
"Đúng rồi, " Tiết Doanh Song lại hỏi, "Sao lúc trước anh muốn làm trang trí nhà cửa?"
"Bởi vì..." Hình Vân thu lại nụ cười, nói khẽ, "...!Tôi muốn có một ngôi nhà của riêng mình."
Nghe được câu trả lời, Tiết Doanh Song lại lần nữa cảm nhận được.
Có đôi khi Hình Vân thật đáng thương.
*
Hình Vân dạy rất nghiêm túc, Tiết Doanh Song cũng học rất nghiêm túc.
Thứ bảy Tiết Doanh Song học được một ngày, chủ nhật sau khi hoàn thành tiến độ học tập, cậu lấy tất cả thời gian ra làm PPT.
Thứ hai đi làm, việc đầu tiên của Tiết Doanh Song chính là xin lỗi giáo sư Mã.
Cậu cúi đầu, thành thật nói: "Thầy ơi, em biết lỗi của mình rồi, tuần trước em thật sự quá lười biếng rồi, xin thầy tha thứ em."
Giáo sư Mã nhìn cậu một cái, thờ ơ đáp lời.
"Em đã làm xong hai phần, nhờ thầy xem qua." Cậu giao USB ra, "Phần khác xin cho em một ít thời gian."
Giáo sư Mã nhìn thoáng qua thành phẩm của Tiết Doanh Song, gật đầu.
Giáo sư Mã: "Phần còn lại làm xong trước khai giảng là được."
Giáo sư Mã nói xong, ngẩng đầu chỉ thấy Tiết Doanh Song trợn to mắt, vẻ mặt không hiểu nhìn ông.
Giáo sư Mã: "Gì đó?"
Tiết Doanh Song bất an: "Thầy không mắng em?"
Giáo sư Mã cả giận nói: "Sửa rồi, đẹp rồi, thầy còn mắng mày làm gì?"
Nghe câu "đẹp rồi" của thầy, Tiết Doanh Song nhất thời nở nụ cười, phấn khởi bừng bừng.
"Có bệnh à, không có việc gì thèm mắng." Giáo sư Mã lầm bầm, không thèm để ý tới Tiết Doanh Song.
*
Mấy ngày tiếp theo, Tiết Doanh Song lần lượt làm xong những file PPT khác.
Lúc cậu chuẩn bị xong những tài liệu khác mà giáo sư Mã yêu cầu, thời gian khai giảng cũng đã đến.
Ngày khai giảng, Tiết Doanh Song liền bị biển người như thủy triều đột nhiên xuất hiện dọa sợ ngây người.
Tuy nói là mấy ngày hôm trước sinh viên đã lần lượt trở lại trường học, nhưng vốn không sánh nổi với ngày khai giảng biển người đầy sông đầy núi, Tiết Doanh Song chỉ cảm thấy những người này quả thực giống như là xuất hiện vô căn cứ.
Trong sân trường khắp nơi đều là người, sân trường yên tĩnh trở nên náo nhiệt.
Tiết Doanh Song nhìn sinh siên qua lại, trong lòng không kiềm được yêu thích cùng ngưỡng mộ.
Những người này có thể thi đậu vào trường, đều là người thông minh tuyệt đỉnh, không giống như cậu, ngay cả thi đại học chính quy cũng chưa thi xong.
Ngày đầu tiên khai giảng, giáo sư Mã đã có tiết dạy, Tiết Doanh Song từ sớm đã đến phòng học chuẩn bị thiết bị cho giáo sư Mã.
Cậu chuẩn bị xong thiết bị, thấy sinh viên lần lượt đi vào phòng học, định bụng rời đi.
Nhưng cậu vừa đi ra phòng học, bèn chạm mặt đang giáo sư Mã đi vào.
Giáo sư Mã cau mày: "Đi đâu?"
Tiết Doanh Song thành thật nói: "Đi về làm việc, công việc thầy dặn vẫn chưa hoàn thành nữa."
Giáo sư Mã lại trừng mắt: "Vào nghe giảng cho thầy! Việc lặt vặt quan trọng hơn học hành sao?"
Tiết Doanh Song vui vẻ: "Thật sự được sao?"
Mã giáo sư: "Lừa mày hay sao! Đi!"
Tiết Doanh Song không cách nào hình dung được tâm tình của mình vào giờ phút này.
Thật ra cậu cũng muốn nghe giảng bài, vẫn luôn muốn.
Chỉ là cậu không đóng học phí, cũng không phải là sinh viên trường này, căn bản không dám trông mong giáo sư Mã bằng lòng cho cậu nghe giảng bài.
Lúc này giáo sư Mã cho phép cậu nghe giảng bài, suýt nữa cậu đã cho rằng mình đang nằm mơ.
Cậu thật sự là quá hạnh phúc.
*
Tối về đến nhà, Tiết Doanh Song chia sẻ tin tốt lành này cho Hình Vân.
"Thầy Mã dạy rất tuyệt luôn!" Hai mắt Tiết Doanh Song sáng lên, "Giảng bài còn hay hơn giáo viên trên mạng rất nhiều nhiều luôn...!"
Giáo sư Mã này tuy rằng tính tình hơi tệ, bài giảng không phù hợp với sự dí dỏm, nhưng nội dung tỉ mỉ xác thực, mạch lạc rõ ràng, hai tiếng trôi qua, Tiết Doanh Song càng học càng hăng hái, hận không thể học thêm hai tiếng nữa.
Hình Vân cười: "Thích là tốt rồi."
Tiết Doanh Song lại nói: "Chỉ có điều tốt thì tốt, chỉ là bài học độ khó quá cao.
Anh đoán thử coi, tôi nghe hiểu mấy phần?"
Hình Vân rất phối hợp: "Tôi đoán xem...!Nghe hiểu bảy phần?"
Tiết Doanh Song cười to: "Nhưng thật ra là chín phần!"
"Bởi vì file PPT đó là do tôi làm, tài liệu giảng dạy cũng là tôi in đó, " Tiết Doanh Song nói, "Vì vậy tôi đã sớm len lén chuẩn bị bài sẵn nhiều lần, vì vậy hôm nay vừa nghe, quả thực là khai sáng tinh thần mà!"
Hình Vân ra sức vỗ tay.
"Không chỉ thế, " Tiết Doanh Song nói đến đây, đột nhiên không cười nữa, vẻ mặt thần bí, "Lúc tan học tôi còn nghe sinh viên nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói file PPT làm thật là đẹp mắt!" Tiết Doanh Song lại cười toe toét, "Bọn họ không biết PPT chính là của tôi làm đâu, còn nói trước mặt tôi nữa!"
Tiết Doanh Song nói đến đây, hai mắt long lanh, cười thật ngọt ngào.
Thấy cậu vui vẻ, Hình Vân cũng vui vẻ.
Điều Hình Vân muốn chính là như thế.
Hình Vân biết, thứ Tiết Doanh Song cần, cũng không chỉ là người khác khen cậu dọn dẹp rất giỏi, nấu ăn rất ngon, điều Tiết Doanh Song thật sự cần, là năng lực chuyên môn của mình được khẳng định.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tiết Doanh Song ở trước mặt, Hình Vân nhân cơ hội nói: "Cuối tuần chúng ta tìm một ngày ra ngoài ăn cơm đi, lâu lắm chúng ta không cùng nhau ra ngoài rồi."
Hình Vân vẫn hiểu, Tiết Doanh Song là người vừa ăn mềm lại ăn cứng.
Lúc bạn tỏ ra yếu thế, cậu ấy sẽ thương hại bạn, nhưng trong lòng lại vô cùng kiên định với chính kiến của mình.
Bởi vậy yếu thế không phải lúc nào cũng tốt, đúng lúc cương quyết một chút, ngược lại Tiết Doanh Song sẽ phối hợp.
Hình Vân không đợi Tiết Doanh Song từ chối, lập tức lại nói: "Không đi trừ tiền ha."
Quả nhiên Tiết Doanh Song lập tức nói: "Đi! Đi chứ!"
Hình Vân nói: "Vậy quyết rồi nha, tối thứ sáu tuần sau, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
*
Từ khi khai giảng, thời gian Tiết Doanh Song càng ngày càng bận rộn.
Cậu vừa phải chuẩn bị phần thi đại học vào tháng 4, vừa phải làm việc bên chỗ Mã Tăng Nhạc, ngoài làm việc còn phải nghe giảng bài, mỗi ngày làm không ngừng nghỉ.
Nhưng bận thì bận, thời gian trôi qua thật phong phú, dù sao vẫn cậu rất vui vẻ.
Chỉ có chút không thế nào tốt nổi.
Chính là cậu có thật nhiều vấn đề về phương diện máy tính vẫn chưa giải quyết được.
Ngày hôm nay tan học, Tiết Doanh Song thấy giáo sư Mã không quá bận, liền lấy những vấn đề không hiểu tích lũy mấy ngày qua, cầm đến trước mặt giáo sư Mã.
"Thầy Mã, em có mấy bài không hiểu..." Tiết Doanh Song chỉ vào đề bài trên sách, "Thầy có thể giảng cho em một chút không?"
Cậu chớp chớp mắt, mong đợi thầy Mã sẽ giống như thầy Hình và thầy Bạch trước đây, vừa nhìn thấy đề bài là giống như bơm máu gà, trả lời nhanh như ăn cướp.
Nhưng mà, cậu chỉ thấy giáo sư Mã nhàn nhạt liếc nhìn đề bài, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
"Thầy?" Tiết Doanh Song khó hiểu.
"Đừng có lấy mấy vấn đề ngu ngốc này đến tìm thầy." Giáo sư Mã lạnh lùng nói, "Kéo thấp IQ của thầy."
"..."
Tiết Doanh Song bỗng chốc lúng túng, đành phải im lặng cầm sách về.
Lúc này chuông tiếng vang lên, giáo sư Mã đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, Tiết Doanh Song đuổi theo sau.
Hôm nay là thời gian họp nhóm cố định, mỗi khi đến ngày này, nhóm nghiên cứu sinh học trò của giáo sư Mã sẽ tề tụ cùng nhau, bắt đầu báo cáo thực nghiệm và báo cáo tài liệu một vòng.
Lúc trước giáo sư Mã không để Tiết Doanh Song tham gia, lần này vẫn là lần đầu tiên Tiết Doanh Song đứng ngoài quan sát họp nhóm.
Vừa vào phòng họp, cậu liền nhìn thấy nghiên cứu sinh mặc áo cùng một màu, mỗi người tự mang theo máy tính đánh chữ lách cách, vài người đang thấp giọng không biết thảo luận cái gì.
Mọi người vừa thấy giáo sư Mã vào cửa, lập tức yên lặng, đồng thời nhìn Tiết Doanh Song với ánh mắt tò mò.
Giáo sư Mã cũng không giới thiệu Tiết Doanh Song là ai, chỉ ngồi xuống chỗ ngồi, giơ tay ra dấu, ra hiệu bắt đầu.
Hơn hai giờ tiếp theo, Tiết Doanh Song mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng hiểu tại sao giáo sư Mã không cho cậu nêu vấn đề rồi.
Bởi vì không phải là một vấn đề của một cấp độ nữa.
So với các câu hỏi mà sinh viên trong nhóm đặt, còn có vấn đề mà giáo sư Mã đưa ra cho sinh viên, vấn đề của cậu quả thực chính là trình độ nhà trẻ, thật quá mất mặt mà!
Nội dung họp nhóm Tiết Doanh Song nghe đến nỗi mơ màng, cậu cố gắng tập trung tinh thần nghe xong, nhưng vẫn chỉ nghe hiểu một phần.
Thật vất vả mới xong, cậu đang sắp xếp lại một chút vấn đề về nhà phải làm rõ, liền nghe giáo sư Mã gọi cậu qua.
Trước mặt giáo sư Mã ngoại trừ Tiết Doanh Song, còn có một sinh viên nam.
Giáo sư Mã nói: "Tiết Doanh Song, sau này mày có vấn đề gì thì hỏi Vương Hạo.
Vương Hạo, em dẫn dắt cậu ta."
Sinh viên có tên là Vương Hạo tuổi tác xấp xỉ Tiết Doanh Song, đeo một cặp kính dày màu đen, mặc chiếc áo ca rô đỏ, ăn mặc rất là lập trình viên.
Nhưng mà nhìn kỹ, có thể thấy dưới mắt kính của cậu ta, mặt mày mặc dù không coi là đẹp trai, nhưng rất sạch sẽ, dáng vẻ cũng rất nhã nhặn.
Vương Hạo gật đầu cung kính: "Được."
Giáo sư Mã đi rồi, để lại hai người Tiết Doanh Song và Vương Hạo trong phòng họp.
Vương Hạo giống hệt như bề ngoài của cậu ta, tuy không nhiều lời, nhưng rất khách khí.
Tiết Doanh Song khao khát đã lâu, vừa bắt đầu còn hơi chút dè dặt, chưa bao lâu đã bất chấp tất cả, điên cuồng nêu vấn đề.
Vương Hạo không gì không biết, không ngừng giải quyết mấy vấn đề lớn của Tiết Doanh Song.
Chớp mắt một tiếng đã trôi qua, lúc Tiết Doanh Song lấy lại tinh thần thấy thời gian đã trôi qua lâu như vậy, vội vàng nói: "Bạn Vương, cám ơn cậu, xin lỗi đã tốn không ít thời gian của cậu."
"Đừng nói như vậy, những vấn đề đó cũng để tôi có một số suy nghĩ mới." Vương Hạo khách sáo cười cười, "Nếu như cậu còn có vấn đề khác, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi, hoặc là đến phòng thí nghiệm tìm tôi cũng được."
Tiết Doanh Song thấy đối phương ôn hòa như thế, dứt khoát thêm wechat của Vương Hạo.
Hình đại diện wechat Vương Hạo là một ngọn núi, Tiết Doanh Song tiện tay lướt vòng bạn bè của Vương Hạo, trông thấy cậu ta đăng mấy tấm ảnh phong cảnh, liền thuận miệng hỏi: "Phong cảnh này ở đâu vậy? Thật là đẹp."
Vương Hạo: "Nhà tôi."
Tiết Doanh Song: "Ồ?"
Vương Hạo thản nhiên cười cười: "Tôi lớn lên trong núi, một người nghèo, cậu đừng chê cười."
Tiết Doanh Song cũng cười nói: "Thật khéo, tôi cũng là người nghèo nha."
*
"Hôm nay tôi quen được một bạn mới, " Buổi tối Tiết Doanh Song vừa vào cửa, chuyện đầu tiên chính là báo cáo cho Hình Vân nghe, "Cậu ấy tên là Vương Hạo, nghiên cứu sinh năm 2, nhỏ hơn tôi một chút."
"Như vậy à." Hình Vân đứng cạnh cửa, gật gật đầu.
Đợt này Hình Vân công việc không bận cho lắm, bởi vậy tan việc sớm, Tiết Doanh Song vừa vào nhà đã thấy Hình Vân đứng cạnh cửa, cũng không cảm thấy lạ.
"Cậu ấy là người đầu tiên trong thôn thi đậu lên đại học đó." Tiết Doanh Song sau đó có tán gẫu chút chuyện cùng Vương Hạo, biết đại khái được bối cảnh của Vương Hạo, "Rất giỏi luôn."
"Em cũng đâu thua cậu ta." Hình Vân nói, "Nếu em có cơ hội đi thi, chắc chắn không thua cậu ta đâu."
"Nào có chuyện đó, hôm nay có thật nhiều vấn đề phải thỉnh giáo cậu ấy mới hiểu đó, cậu ấy thật lợi hại, nói rất rõ ràng."
"Hừ."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, ngứa mũi."
Tiết Doanh Song vậy mà khen ngợi đàn ông trẻ tuổi trước mặt hắn, Hình Vân ghen ghét, nhưng lại không dám biểu hiện ra sự đố kị của bản thân.
"Hôm nay về trễ, anh đói bụng không?" Tiết Doanh Song nói xong, đi về phía nhà bếp, "Tôi đi nấu cơm."
Vừa bước ra một bước, Hình Vân liền bước dài chân ra, ngăn trước mặt cậu: "Không, tôi gọi thức ăn ngoài rồi."
Tiết Doanh Song: "Vậy tôi gọt trước hoa quả tráng miệng."
Hình Vân: "Đừng đi, hôm nay tôi không muốn ăn hoa quả."
Hình Vân không ăn hoa quả? Tiết Doanh Song cảm thấy không bình thường.
Cậu tập trung nhìn vào, chỉ thấy ánh mắt Hình Vân động, khẽ nhíu mày.
Lại quan sát cẩn thận, chỉ thấy tay áo sơmi Hình Vân cuộn lên trên khuỷu tay, mà chỗ cuộn lên lại còn ướt.
Nhất định là đang làm trò gì rồi!
Tiết Doanh Song cười cười: "Được rồi, vậy tôi đi bài trước ha, thức ăn ngoài đến kêu tôi."
Hình Vân: "Được! Em mau đi học bài đi!"
Dưới sự theo dõi của Hình Vân, Tiết Doanh Song vào phòng học tập.
Cậu không muốn đánh rắn động cỏ, định bụng giả bộ xem sách trước, đợi Hình Vân dỡ phòng bị xuống sau đó sẽ đi đột kích.
Mười phút sau.
Tiết Doanh Song trầm mê học tập chợt nhớ tới chuyện tập kích mà mình mém quên, vội vàng đóng sách lại.
Cậu nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén ra khỏi phòng.
Phòng khách không bật đèn, Hình Vân không có ở đây.
Mà ở phía nhà bếp xa xa, có một ánh sáng yếu ớt.
Hình Vân ở nhà bếp làm gì? Không phải là đang nấu cơm chứ?
Tiết Doanh Song chợt nhớ tới câu truyện cười thức ăn ngoài rất khó ăn, chó con nhà mình học được cách nấu 4 món ăn 1 món canh.
Nhưng cậu lập tức thấy không đúng, ánh sáng không phải từ nhà bếp truyền đến, mà đến từ phòng giặt quần áo cùng hướng với nhà bếp.
Phòng giặt quần áo?
Tiết Doanh Song lặng lẽ đi về phía phòng giặt quần áo, người còn chưa tới, cậu đã thấy bọt bong bóng từ phòng giặt quần áo bay ra.
Lại đến gần nhìn thử, nhất thời cậu há hốc mồm.
Chỉ thấy trong phòng giặt quần áo, bong bóng trắng khắp nơi, giữa không trung, cũng có không ít bong bóng bay lượn.
Mà đám bong bóng này, toàn bộ đến từ cửa máy giặt đang điên cuồng "sùi bọt mép".
Mà trước máy giặt, là Hình Vân đang luống cuống chùi bong bóng.
Lần này Tiết Doanh Song hiểu rồi, ban nãy Hình Vân ngăn không cho cậu đến nhà bếp, chính là sợ cậu phát hiện thảm kịch của phòng giặt quần áo...!
Đang nhìn, chỉ thấy Hình Vân giẫm lên bọt bong bóng trên sàn, thiếu chút nữa trượt chân.
Tiết Doanh Song không nhịn nổi, không có lương tâm mà cười ra tiếng.
"Sao em lại tới đây?" Hình Vân vừa thấy Tiết Doanh Song đứng cạnh cửa, nhất thời biết chuyện bị bại lộ.
Hắn đỏ mặt nói: "Em, em về đọc sách của em đi!"
"Để tôi giúp cho!" Tiết Doanh Song cười nói.
"Đi đi đi! Học bài đi, em lấy được bằng đại học hay chưa? Chưa thì đi học bài đi, đừng tới đây!" Hình Vân đỏ mặt, giả vờ tức giận muốn đuổi Tiết Doanh Song đi.
Tiết Doanh Song căn bản không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi vào phòng giặt quần áo, cầm cây lau nhà đi lau bọt xà phòng.
Hình Vân hết cách, chỉ có thể để cậu thu dọn cùng mình.
Bọt bong bóng càng dọn càng nhiều, Tiết Doanh Song không hiểu hỏi: "Rốt cuộc sao anh làm được vậy?"
Hình Vân vô tội chỉ vào bình nước giặt trống trơn trên mặt đất: "Tụi nó làm đó."
"Anh bỏ bao nhiêu?"
"Có nửa bình à."
"Có nửa bình à???"
"Bởi vì có rất nhiều quần áo phải giặt!"
Tiết Doanh Song dở khóc dở cười: "Sao anh không để đó đợi tôi về giặt?"
"Công việc của em bây giờ là học tập, không phải làm việc nhà, " Hình Vân chân thành nói, "Hơn nữa đây là nhà của chúng ta, tôi cũng phải học cách làm việc nhà."
Tiết Doanh Song nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bỗng nhiên, Tiết Doanh Song giẫm phải nước giặt trơn trượt trên mặt đất, vừa trượt chân, ngã về phía sau.
Hình Vân thấy thế, liền vội vươn tay muốn đỡ cậu.
Kết quả Hình Vân quýnh lên, ngược lại bản thân cũng trượt một phát, nhất thời hai người ngã thành một cục trong phòng giặt quần áo.
Cú ngã quá nhanh, vài giây sau hai người mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Doanh Song nhìn mình và Hình Vân bong bóng đầy người, thật là nhếch nhác, không nhịn được bật cười.
Hình Vân thấy cậu nở nụ cười, giống như được ấn nút ON, cũng cười theo.
Hai người ngớ nga ngớ ngẩn ngồi dưới đất cười không ngừng, cười ra một chuỗi tiếng heo kêu thanh thoát.
Khó khăn lắm rốt cuộc mới cười mệt rồi, Tiết Doanh Song muốn bò lên, Hình Vân vươn tay cho cậu mượn lực.
Nhưng mà một chân cậu vừa đứng lên, cũng không biết là cậu trượt chân, hay là Hình Vân run tay, hai người lại ngã thành một đống, hai người nhất thời lại cười to.
Bỗng nhiên, tiếng cười ngừng lại.
Hai người ngẩng đầu, nhận thấy tư thế của bọn họ quá đỗi mập mờ.
Hình Vân tựa lưng vào máy giặt, mà Tiết Doanh Song gần như là ngồi trong ngực Hình Vân, hai người dán vào nhau thật gần, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Tiết Doanh Song vô thức muốn tránh đi, nhưng mà tại trước khi cậu động, Hình Vân nghiêng đầu, hôn lên môi cậu một cái.
Hình Vân là một người ngây thơ không thể giải thích được.
Sau khi hắn ký hợp đồng bao dưỡng, tuy rằng hắn và Tiết Doanh Song đã có quan hệ thân mật, hai người lại chưa từng hôn bao giờ.
Khi đó hắn vẫn chưa yêu Tiết Doanh Song, hoặc là nói hắn vẫn chưa hiểu được mình đã yêu Tiết Doanh Song, hắn từng nói với Tiết Doanh Song: "Hôn là chuyện hai người yêu nhau mới có thể làm, em đừng mơ mộng hão huyền hôn tôi."
Lúc này, là nụ hôn đầu tiên của hai người bọn họ.
Động tác Hình Vân vụng về, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Hắn nhẹ nhàng liếm đôi môi Tiết Doanh Song, cảm thấy chưa đủ, lại đến gần hôn nhẹ.
Tiết Doanh Song muốn né ra, nhưng mà trong khoảnh khắc ấy, cậu lại thất thần.
Cậu nhìn đôi mắt to hơi rủ xuống của Hình Vân, bỗng nhiên nghĩ đến, đây chính là mắt chó trong truyền thuyết.
Trên đời này, có ai có thể cự tuyệt một nụ hôn của một chú chó nhỏ nóng hừng hực, mềm nhũn, ẩm ướt, lại còn mang theo mùi hương xà phòng chứ?
Hôn một hồi lâu, Tiết Doanh Song mới phục hồi lại tinh thần, đẩy Hình Vân ra, chạy trối chết.
Mà đêm hôm đó, Hình Vân vui vẻ đến độ chạy vòng vòng trong nhà.
~ Ruby: Hôm bữa tui lỡ than hơn 3k chữ nhiều quá, bây giờ má ruột toại nguyện tui rồi, cho lên 4.803 chữ tiếng Trung luôn =)))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...