Edit + Beta: Ruby
------------
“Doanh Song à?” Giọng bác cả truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, “Bác là bác cả của con đây.”
Giọng nói đã lâu chưa nghe vang lên, trong đầu Tiết Doanh Song hiện ra dáng vẻ của ông bác.
Ông bác lớn tuổi hơn bố cậu rất nhiều, hai gia đình tuy rằng qua lại không nhiều lắm, nhưng cậu vẫn nhớ vào dịp năm mới, ông bác luôn lặng lẽ cho cậu một bao lì xì lớn, dặn cậu cất kỹ.
Tính cách ông bác hoàn toàn không giống với bố cậu, bố cậu phô trương thích chơi bời, mà ông bác hiền lành hướng nội, là một người cả đời an phận thủ thường.
Bà bác cũng thế, không nói nhiều lời, nhưng cần cù hiền lành, mỗi lần gặp Tiết Doanh Song, nhất định sẽ mang chút gì đó cho cậu.
Tiết Doanh Song có cha mẹ như thế, đương nhiên ấn tượng đối với ông bác, bà bác rất tốt.
Chỉ là nhiều năm như vậy không liên lạc, lúc này ông bác đột nhiên gọi tới, không biết rốt cuộc vì chuyện gì.
“Đã lâu không gặp.
Gần đây sức khỏe bác sao rồi? Bà bác đâu?”
“Già rồi, bệnh toàn thân, năm trước xin về hưu sớm..” Giọng ông bác nghe già đi rất nhiều, “Bà bác con cũng vậy, chân cẳng không tốt.”
“Qua thời gian nữa con về thăm mọi người.” Tiết Doanh Song nói, “Còn ở nhà cũ chứ?”
“Ừ…” Ông bác ậm ờ đáp một tiếng, bỗng nhiên lại im lặng.
Âm thanh đầu bên kia điện thoại không quá rõ, Tiết Doanh Song thử mở to âm lượng, lại nghe ông bác nói: ” Doanh Song, công việc gần đây của con sao rồi?”
“Vẫn luôn làm việc ạ.”
“Như vậy à…” Ông bác lại im lặng.
Lúc này là 10 giờ sáng, mặt trời mùa đông ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, nửa người Tiết Doanh Song phơi trong ánh nắng, vô cùng ấm áp.
Ánh nắng rơi vào trang sách của Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song nhìn ánh mặt trời trên trang sách, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này vô cùng tốt đẹp.
Mà chốc lát sau, chợt nghe đầu bên kia điện thoại nói: “Doanh Song, con có tiền không?”
Tiết Doanh Song sững sờ.
“Anh con nó làm ăn thất bại, cũng không nói, tự mình trả nợ.” Giọng nói ông bác mệt mỏi lại bất đắc dĩ, “Kết quả không trả nổi, lại còn đi vay tiền, bây giờ thiếu nợ hơn 100 nghìn tệ…”
Tay Tiết Doanh Song hơi run lên, há miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
“Doanh Song, hai bác thật sự hết cách rồi, không thể không đến tìm con.” Ông bác nói, “Trước đây bố của con có mượn bác 200 nghìn, vốn bác nghĩ thôi bỏ đi, thế nhưng lần này thật sự hết cách rồi… Bây giờ bác đi làm bảo vệ, bà bác của con cũng đi giữ trẻ cho người ta, nhưng vẫn chưa đủ… không còn tiền trả nữa, nhà hai bác sẽ bị hủy mất.”
Ông bác nói xong, im lặng thật lâu.
Một hồi lâu, Tiết Doanh Song hít sâu một hơi, hỏi: “Khi nào cần ạ?”
Ông bác nói: “Càng nhanh càng tốt, anh con nó đi vay mấy chỗ cho vay trên mạng, gần như tuần nào cũng có ngày trả nợ.”
“Dạ, con biết rồi, lát nữa con gửi trước cho bác ít tiền, còn lại con sẽ mau chóng trả.”
Ông bác nói đến đây, giọng nghẹn ngào: “Doanh Song, xin lỗi.”
Tiết Doanh Song lắc đầu, trầm giọng nói: “Đừng nói như vậy, đây là việc con phải làm, ông bác, bác chú ý sức khỏe.”
Cúp điện thoại không lâu, ông bác gửi cho cậu một bức ảnh biên lai vay nhận.
Nét chữ trên biên lai vay nhận vừa nhìn là có thể nhận ra của bố cậu, ngày thế chấp chừng mười năm, số tiền mượn quả thật là chẵn 200 nghìn.
Tiền lương mỗi tháng lãnh từ chỗ Hình Vân, phần lớn số tiền là Tiết Doanh Song mang đi trả nợ, nhưng còn có thể tiết kiệm lại chút đỉnh, coi như là tiền dự phòng để sau này rời khỏi rồi Hình Vân để bắt đầu lại lần nữa.
Tiết Doanh Song nhìn biên lai vay nhận, cắn răng, gửi toàn bộ tiền mà cậu tích lũy cho ông bác.
Trong nháy mắt, cậu không còn một xu dính túi.
Nhưng mà cậu không kịp đau lòng nữa, cậu chỉ nghĩ số tiền còn thiếu rốt cuộc phải trả nợ như thế nào?
Chính cậu cũng là bị người nợ nần đuổi theo, biết rõ mình không thể hại cả nhà ông bác được nữa.
Nhưng cậu đào đâu ra tiền đây?
Ánh mặt trời ngoài kia vẫn còn chiếu lên người, Tiết Doanh Song duỗi tay che hai mắt đầy mệt mỏi, chỉ cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ chướng mắt vô cùng.
*
Hôm nay Hình Vân tăng ca rất khuya, lúc về đến nhà đã hơn mười hai giờ rưỡi.
Hắn vừa mở cửa nhà, đã bị Tiết Doanh Song nhào vào lòng.
“Nhiệt tình vậy sao?” Hình Vân cười, hắn ôm lấy Tiết Doanh Song, ôm Tiết Doanh Song vào phòng ngủ phụ, đặt vào trên ghế.
Hắn đã sớm nhìn thấu Tiết Doanh Song rồi, chủ động như vậy, nhất định là có bài không biết làm.
“Bài nào không biết? Gấp như vậy.” Hình Vân vươn tay lật sách Tiết Doanh Song, nhướng mày, ngẩng mặt, “Ôi, bạn Tiết, em có phải lười biếng hay không? So với ngày hôm qua, em chẳng làm được mấy đề, hôm nay làm gì đó?”
Nhưng mà hắn vừa mới nói xong, Tiết Doanh Song đã lại nhào tới.
“Hình Vân, chúng ta làm đi.” Tiết Doanh Song nói khẽ.
“Làm gì? Làm bài.” Hình Vân khó hiểu, “Em làm đi, tôi nhìn em làm.”
Tiết Doanh Song giơ tay cởi cúc áo Hình Vân, lúc này Hình Vân mới hiểu được ý của cậu.
Hình Vân đè tay Tiết Doanh Song lại, lạnh lùng nói: “Bài chưa làm xong, đã muốn học thể dục? No door.”
Tiết Doanh Song không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Hình Vân.
Trong đôi mắt hoa đào sạch sẽ lại ướt át của cậu, nhìn đến nỗi Hình Vân nóng lên, không nhịn được ôm lấy cậu, đè lên giường.
“Được rồi, thỏa mãn em.”
*
1 giờ 30 sáng, Tiết Doanh Song ngồi bên giường cúi đầu mặc quần áo.
Mặc quần áo tử tế, cậu quay đầu nhìn đồng hồ, vừa nhìn Hình Vân ngủ gật bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Muốn bữa khuya chứ? Tôi đi làm đồ ăn khuya.”
Hình Vân tỉnh lại, ngáp một cái nói: “Đã mấy giờ rồi? Không ăn.”
Tiết Doanh Song lại hỏi: “Thật không ăn sao? Tôi nấu bát mì cho anh.”
Hình Vân lắc đầu, miễn cưỡng bò dậy, nói: “Em đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai đừng làm điểm tâm, kêu thức ăn ngoài đi.”
Hình Vân rời đi.
Chốc lát, cửa phòng ngủ phụ mở ra lần nữa, Tiết Doanh Song im lặng ra khỏi cửa.
Trong bóng tối, cậu đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai.
*
Ngày hôm sau, khi Hình Vân thức dậy, bữa sáng đặc biệt phong phú.
Có mì hoành thánh, bánh ngọt, cháo hải sản, thậm chí còn có một lồng bánh bao thịt nóng hổi mới ra lò.
“Đây là của Bạch tiên sinh.” Tiết Doanh Song lại bưng một mâm thức ăn khác đi ra, bên trong là cà phê, salad, trứng tráng kiểu Tây, ngoài ra còn có bánh mì nướng bơ và giăm bông.
Bạch Khiêm Dịch nói không ra lời, Hình Vân càng kinh ngạc: “Rốt cuộc mấy giờ em dậy làm vậy?”
“Ngủ không được, tốn chút thời gian tan ca mà thôi.” Tiết Doanh Song thản nhiên nói, “Nếm thử mùi vị đi, rất lâu tôi không làm bánh bao rồi.”
Đáy lòng Hình Vân hiện lên một chút nghi hoặc, nhưng lập tức lại bị bánh bao thu hút.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn bánh bao do Tiết Doanh Song làm, bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một ngụm đầy nước thịt tươi ngon, mà ngay cả vỏ bánh bao đều được thấm nước sốt, vô cùng ngon miệng.
Hình Vân gật đầu, vừa ăn vừa nói: “Lát nữa em tan ca sớm đi, ngủ thêm một lát.”
Tiết Doanh Song nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Tám giờ, Tiết Doanh Song về phòng đi ngủ.
Cậu vừa nằm lên giường, gần như lập tức ngủ mất.
Nhưng mà vừa đến chín giờ, cậu bèn tỉnh lại.
Sau khi cậu tỉnh lại cũng không đi đến bàn học, mà là cầm sách từ vựng của cậu đến phòng giặt quần áo, vừa học thuộc từ vựng, vừa tăng ca giặt quần áo.
Đêm qua cậu chuẩn bị bữa sáng đến hơn ba giờ, tiếp đó học đến năm giờ, ngủ một tiếng, lại thức dậy làm bữa sáng.
Cả ngày chỉ ngủ hai tiếng, nói không buồn ngủ là nói xạo.
Nhưng Tiết Doanh Song hiểu, bây giờ cậu chỉ có thể thông qua tăng ca để trả nợ.
Cậu phải càng tìm được nhiều việc làm hơn càng tốt, tranh thủ kiếm càng nhiều tiền.
~ Ruby: Sắp tới kiều đoạn tui tứk nhứt trong bộ này rồi á ( ̄ヘ ̄;).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...