Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức FULL


Chương 22: Bạch nguyệt quang trở về
Edit + Beta: Ruby
- --------------
Cuối tháng mười một, cuộc sống vẫn an ổn như trước.

Mỗi ngày Tiết Doanh Song đi làm thì làm việc, tan ca thì đọc sách, Hình Vân thì mỗi ngày đi làm thì làm việc, tan ca thì quấn lấy Tiết Doanh Song, ngày qua ngày, sóng yên biển lặng.

Mãi cho đến Hình Vân lại nghênh đón một đợt bận rộn mới.

Cửa hàng của Hình Vân mỗi mùa đều có chủ đề, gần đây phải tung ra chủ đề mùa đông, không chỉ mới trên thương phẩm, mà ngay cả lắp đặt thiết bị cũng phải thay.

Thành phố A là trụ sở chính, quản lý cửa hàng của những chi nhánh khác vào lúc này đã đến thành phố A, tham quan học tập cửa hàng chính, đồng thời tiện thể báo cáo tình hình kinh doanh của mỗi cửa hàng trong một quý.

Cũng bởi vậy, Hình Vân vừa phải xem lắp đặt thiết bị, lại phải nghe báo cáo, việc vặt vãnh đủ loại dồn dập kéo đến, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa cửa hàng cùng công ty, đã hai ngày chưa về nhà.

"Sếp." Quản lý cửa hàng thành phố B vừa xuống máy bay đã đến showroom.

"Cô đến rồi..." Hình Vân nhìn thấy quản lý cửa hàng, nhướng mày, đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất một chuyện lớn, "Tôi quên mất bảo cô mua bánh ngọt."
Bánh ngọt mà lần trước quản lý cửa hàng mua Tiết Doanh Song khen ăn ngon, Hình Vân đã search thử, phát hiện bánh ngọt của cửa tiệm đó thế mà không thể mua online được, còn phải đến mua tận nơi.

Hắn vốn là muốn bảo quản lý cửa hàng mua giúp, nhưng hai ngày nay hắn bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, vậy mà quên bén chuyện này.

"Bánh ngọt?"
"Là bánh kem dâu lần trước."
"Bánh kem dâu? Anh nói là cái này sao?" Quản lý cửa hàng cười tươi rói, đồng thời lộ ra bàn tay dấu ở phía sau, chỉ thấy trên tay cô xách theo một hộp bằng giấy, đúng là bánh ngọt của tiệm đó.

"Cô..."
"Phòng trước cho chắc, anh xem, đây không phải là có chỗ dùng sao?"
Hình Vân cảm thấy mình quả là tìm được một nhân viên tốt nhất thế giới rồi.

Bánh ngọt không thể để lâu, Hình Vân nhìn lịch làm việc của mình, nghĩ thầm hai ngày nay mình vẫn chưa rảnh để về nhà.

Hắn gọi Tiểu Triệu đến: "Cậu giúp tôi chuyển bánh ngọt cho Tiết Doanh Song...!Còn có cái này."
Hình Vân lấy ra một túi giấy lớn, đựng trong túi giấy chính là quần áo mà hắn mới mua.

Mấy ngày nay tuy rằng hắn bận đến nỗi tối tăm mày mặt, nhưng lúc đi ngang cửa hàng thời trang nam vẫn không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cửa hàng thời trang cũng đã tung ra quần áo mùa đông mới, hắn trông thấy người mẫu nam mặc áo len và áo bành tô trên poster, nghĩ thầm nếu Tiết Doanh Song mặc như vậy, khẳng định còn đẹp mắt hơn cả người mẫu nam đó.

Suy nghĩ trong đầu vừa xuất hiện, hắn đã như quỷ thần đưa lối mà đi vào trong cửa hàng, tốn không ít thời gian để chọn quần áo cho Tiết Doanh Song.

Giao đồ cho Tiểu Triệu, Hình Vân vô cùng sung sướng, thầm nghĩ nhóc thế thân nhận được món quà bất ngờ, sợ là phải càng say đắm hắn thôi.


Đau đầu quá, biết làm sao giờ.

Nhưng hắn cho phép Tiết Doanh Song làm như vậy.

"Tính tình sếp tốt hơn trước nhiều." Lúc Hình Vân không có ở đây, quản lý cửa hàng đến từ thành phố C bí mật nói với những người khác.

Mấy quản lý cửa hàng bọn họ đều từng làm việc bên cạnh Hình Vân, quá quen thuộc với dáng vẻ lên cơn của Hình Vân.

Bởi vậy vừa nói đến đề tài này, đều lên tinh thần cả.

Quản lý cửa hàng B: "Chỉ cần vừa chuyển mùa, ổng sẽ rơi vào cảnh nóng nảy, như là có ai đạp đuôi ổng vậy."
Quản lý cửa hàng D phụ họa: "Đúng đúng, lần trước còn nóng đến độ tự mình ra tay dỡ thiết bị.

Tui nói sao mà ổng không dứt khoát đổi nghề làm tháo dỡ nhà luôn đi?"
Quản lý cửa hàng E: "Vì vậy lần này đúng là kỳ lạ thiệt, uống lộn thuốc à? Làm tui sắp thành SM luôn rồi, ổng không giậm chân cả người tui đều không thoải mái."
Quản lý cửa hàng B dè dặt nhìn bốn phía, xác định Hình Vân không có ở đây, lén lút nói: "Nói cho mấy chị biết một việc lạ...!Gần đây ổng bắt đầu ăn bánh kem dâu đó."
Mọi người kinh hãi.

Bánh kem dâu? Hình Vân á?
Lúc này quản lý cửa hàng A cũng sáp đến gần, mặt nhiều chuyện: "Tôi nghi ngờ ổng có người yêu."
Mọi người kinh hãi double kill.

Quản lý cửa hàng A: "Ngày nghỉ lần trước, tôi thấy ổng ăn mặc thần bí, mang cả mũ, khẩu trang.

Nhưng ổng tưởng tôi ngu à? Ba ngày gặp nhau 2 buổi, làm sao không nhận ra được, liếc mắt cái đã nhìn ra rồi, ô kê?"
Quản lý cửa hàng C: "Sau đó thì sao?"
Quản lý cửa hàng A: "Ổng dẫn theo một người đến, ổng bảo người kia vào cửa hàng, mình thì ở bên ngoài đợi.."
Quản lý cửa hàng A sống động miêu tả lại cảnh tượng ngày đó.

Khi đó Hình Vân đứng bên ngoài, một tay đút vào túi, một tay lướt điện thoại, thoạt nhìn ngầu vô cùng.

Chưa qua vài giây, hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía cửa hàng.

Ngó đông ngó tây, thấy người nọ vẫn còn trong cửa hàng, mới lại cúi đầu xuống.

Mà chưa bao lâu, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn một lần.

Cách vài giây là hắn sẽ phải ngẩng đầu lên xác nhận người nọ vẫn còn, cuối cùng dứt khoát cất điện thoại, đứng thò đầu nhìn ngay cửa tiệm.

Bộ dạng hắn vừa muốn vào trong cửa hàng, lại sợ bị phát hiện, vào gấp đến độ đi quanh ngay cửa ra vào.

Cuối cùng nhịn hết nổi, vẫn lén lút đi vào trong.

Tường ngoài của cửa hàng bọn họ là tường kính, bởi vậy quản lý cửa hàng A tận mắt thấy toàn bộ quá trình, mà toàn bộ hành trình thật ra chưa tới ba phút.


"Nếu như không nhận ra ổng, nhìn cảnh đó còn tưởng rằng có người chủ xấu nào đem vứt chó ở trước tiệm chúng ta, làm chó con gấp đến độ xoay vòng vòng..."
"Người đó rốt cuộc là ai?"
"Các cô đang nói chuyện gì đó?" Giọng nói buồn bực của Hình Vân xuất hiện từ sau lưng mọi người.

Mọi người lại càng hoảng sợ, nhưng thật ra mấy người bọn họ cũng không sợ Hình Vân nghe được cái gì, dù sao bọn họ đều là thành viên cốt cán một mạch theo Hình Vân từ khi lập nghiệp.

"Đang nói anh có phải đang yêu đương hay không?"
"Yêu đương?" Hình Vân lập tức cảnh giác.

"Thành khẩn khai báo, người hôm bữa dẫn đến cửa hàng là ai?"
"Hôm nào?" Hình Vân cảm thấy mình bị bại lộ, đổi giọng điệu, "Mắc gì đến các cô chứ?"
Mọi người thấy Hình Vân không đáp, lập tức chuyển hướng sang quản lý cửa hàng A: "Cậu nói xem, người kia trông như thế nào?"
"Ôi, ngày đó quá nhiều người, không nhìn kỹ." Quản lý cửa hàng A thở dài nặng nề, "Tôi chỉ có thể nói, cảm thấy là một mỹ nhân, trọng điểm là sếp với cậu ấy thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, ân ái cực kỳ nha."
Mọi người bắt đầu la "A a a", Hình Vân thối mặt, không kiên nhẫn nói: "Còn cần làm việc hay không? Không làm thì cút về!"
Nhưng lời vừa mới dứt, khóe miệng hắn lại không nhịn được mà cong lên.

"Trời, không nhìn thấy!"
"Mù rồi mù rồi, tôi mới thấy cái gì đây?"
"Ngại quá hà!"
Hình Vân trừng bọn họ, nhưng vẫn không nhịn được cười, cười đầy đắc ý.

Hắn thầm nghĩ: Nếu Tiết Doanh Song biết người khác nói bọn họ xứng đôi, khẳng định sẽ rất vui.

Đang lúc này, điện thoại Hình Vân vang lên.

Hắn vừa nhìn ID người gọi, lập tức đi ra ngoài cửa hàng.

"Cậu nói cái gì..."
Hình Vân bắt máy điện thoại, nụ cười trên mặt còn chưa tan biến, đã cứng lại.

*
"Cảm ơn."
Tiết Doanh Song cảm ơn Tiểu Triệu, xách theo bánh ngọt với quần áo đóng cửa lại.

Lúc này là buổi chiều, đúng là thời gian học tập của cậu.

Cậu bỏ bánh ngọt vào ngăn đá tủ lạnh, đang định về phòng tiếp tục học tập, điện thoại lại vang lên.

"Làm sao vậy?" Tiết Doanh Song bắt máy điện thoại, "Tối hôm nay anh có về nhà ăn cơm không?"
Hình Vân bên kia điện thoại lại không trả lời, chỉ nhanh chóng nói: "Em có nhà không? Tôi đã thuê phòng khách sạn cho em, bây giờ em lập tức thu dọn hành lý, một lát Tiểu Triệu sẽ đến đón em."

Tiết Doanh Song còn chưa kịp phản ứng, Hình Vân lập tức lại nói: "Em không cần nghĩ nhiều, coi như là nghỉ vài ngày, đến lúc đó, tôi sẽ đón em về nhà, em chờ tôi."
Tiết Doanh Song không đáp, giọng Hình Vân lộ vẻ nóng nảy: "Tại sao không nói chuyện? Tôi nói rồi, chỉ mấy ngày mà thôi, coi như em nghỉ phép, tiền lương vẫn tính, em không nên nghĩ nhiều! Tôi nhất định sẽ đón em về nhà!"
Tiết Doanh Song: "Anh nói cái gì? Vừa rồi tôi đi lấy hợp đồng, không nghe rõ."
Lần này đổi thành Hình Vân im lặng.

Tiết Doanh Song nói: "Tôi xem một chút, loại hành trình có mục đích cụ thể này, nên tính là đi công tác, hơn nữa ngày mai là ngày nghỉ của tôi..."
Hình Vân vẫn im lặng như cũ, một lát sau mới cười nhẹ một tiếng: "Biết rồi, tiền tăng ca sẽ tính cho em, không thiếu một đồng, em ở đó đừng trở về."
Hình Vân nói xong cúp điện thoại, Tiết Doanh Song lại không hiểu ra sao.

Đột nhiên bảo cậu rời đi, là sao đây?
Tiết Doanh Song nghĩ không ra, nhưng mà không hề suy nghĩ nhiều, kiếm tiền còn được đọc sách, đây chính là chuyện tốt trong ngày mà!
*
Tiết Doanh Song vừa để di động xuống, lập tức thu dọn hành lý.

Tiểu Triệu đến rất nhanh, hành lý Tiết Doanh Song vừa thu dọn xong, chuông cửa đã vang lên.

Cậu đeo ba lô vội vàng đi đến trước cửa, một tay mở cửa một tay tắt đèn.

Nhưng mà mở cửa, sau cửa lại là một thanh niên tuấn tú xa lạ.

Hai người đều sửng sốt, hiển nhiên không ngờ mở cửa xong sẽ trông thấy đối phương.

Người trước mắt ngũ quan tinh xảo, mặt mày thanh tú, cặp mắt giống với Tiết Doanh Song đều là mắt hoa đào, chỉ là đuôi mắt hơi hơi cong lên, có một sự phong tình khác.

Y mặc một cái áo khoác ngoài màu đen, bên trong áo khoác là áo sơ mi trắng cùng quần tây, vừa nhìn là biết chất liệu quần áo rất tốt, mặc trên dáng người cao gầy mảnh khảnh của y, kèm theo nụ cười nhẹ ôn hoà trên mặt, cả người tỏa ra một khí chất tao nhã.

Chỉ riêng là bề ngoài, Tiết Doanh Song không cần phải đoán, đã biết ngay người nhất định là Bạch Khiêm Dịch.

Bạch nguyệt quang của Hình Vân.

Cùng lúc đó, Bạch Khiêm Dịch cũng đang suy tư người trước mặt rốt cuộc là ai.

Tiết Doanh Song dáng vẻ không tệ, chỉ mặc áo sơ mi quần dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông kiểu dáng bình thường, giặt đến bạc màu, chân mang đôi dép vải, lưng đeo ba lô, trên tay thì đang cầm một xâu chìa khoá.

Cảnh này nhìn sao cũng là...!
"Cậu là người giúp việc của Hình Vân?" Bạch Khiêm Dịch hỏi.

Tiết Doanh Song như vậy, làm cho Bạch Khiêm Dịch liên tưởng đến Hình Vân đang muốn tan ca.

Tiết Doanh Song vội vã gật đầu: "Đúng vậy."
Lúc này Tiết Doanh Song đã hiểu vì sao phản ứng Hình Vân lại lớn như vậy rồi, bạch nguyệt quang trở về, đương nhiên phải vội vàng giấu thế thân đi.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng Bạch Khiêm Dịch đến sớm như vậy, căn bản là Tiết Doanh Song không chạy kịp.

Tiết Doanh Song biết thời điểm này cậu không thể kéo chân sau Hình Vân, cho nên thái độ đối với Bạch Khiêm Dịch vô cùng cung kính.

"Vốn còn muốn tạo cho cậu ấy một bất ngờ, không ngờ trong nhà lại có người." Bạch Khiêm Dịch cầm hành lý trên tay để ở ngoài cửa, tự mình đi vào huyền quan, "Cậu ấy không thích trong nhà có người ngoài, hiếm thấy cậu ấy mời người giúp việc."
Tiết Doanh Song gật đầu đồng ý, tiến lên xách vali Rimowa nặng trình trịch của Bạch Khiêm Dịch vào cửa.

Bạch Khiêm Dịch quay đầu lại nhìn cậu, cậu vội vàng buông vali xuống, lấy một đôi dép lê cho Bạch Khiêm Dịch, lúc này Bạch Khiêm Dịch mới gật gật đầu, mang dép lê vào đi vào nhà.


"Bạch tiên sinh hãy nghỉ ngơi một lát, tôi pha cà phê cho ngài."
"Ồ? Cậu biết tôi là ai?"
"Ông chủ thường xuyên nhắc đến ngài với tôi."
Trên mặt Bạch Khiêm Dịch nổi lên một nụ cười vừa ý, Tiết Doanh Song trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nghĩ thầm, Hình Vân nếu biết cậu còn sau lưng hắn hỗ trợ tăng độ hảo cảm, khẳng định phải cảm động đến mức tăng lương cho cậu.

Tiết Doanh Song đặt hành lý Bạch Khiêm Dịch vào phòng khách, lại lặng lẽ khóa lại phòng ngủ phụ.

Bà chủ đã đến, nếu bà chủ không ngủ phòng ngủ chính, ít nhất phải ngủ phòng ngủ phụ.

Chỉ là bây giờ trong phòng ngủ phụ toàn là đồ đạc của cậu, muốn thu dọn cũng không kịp, chỉ có thể khóa lại trước, miễn cho Bạch Khiêm Dịch sinh nghi.

Thu dọn đồ đạc xong, Tiết Doanh Song tranh thủ thời gian lại đến nhà bếp pha cà phê.

Pha xong cà phê, cậu nhìn thấy túi đựng bánh ngọt, lúc này mới nhớ tới trong tủ lạnh còn bánh ngọt.

Vừa rồi lúc Tiểu Triệu đến tặng đồ không nói cái gì cả, bây giờ Tiết Doanh Song đã hiểu, bánh ngọt đó chính là quà mà Hình Vân tặng cho Bạch Khiêm Dịch.

Bánh ngọt xinh đẹp tinh xảo như vậy, hiển nhiên phải cho người xinh đẹp tinh xảo như Bạch tiên sinh vậy.

Tiết Doanh Song cắt một miếng bánh kem dâu lớn, bưng bánh ngọt cùng cà phê ra.

"Ông chủ biết ngài sắp trở về, đặc biệt sai người mang bánh ngọt đến."
"Nhiều như vậy, sao ăn hết được?" Bạch Khiêm Dịch nhìn, nhíu mày.

Tiết Doanh Song thầm kêu không ổn, mấy tháng qua cho Hình Vân cho ăn quen rồi, cái gì cũng là một bát lớn, một mâm lớn, lần này vậy mà sơ sót!
Nhưng mà Bạch Khiêm Dịch lập tức ngưng nhíu mày, nhìn Tiết Doanh Song lễ độ cười nói: "Được rồi, để đó đi.

Cậu đã chuẩn bị, bất kể như thế nào cũng phải ăn hết."
"Cậu sắp tan ca chưa?" Bạch Khiêm Dịch cầm cà phê hớp nhẹ.

.

Ngôn Tình Sủng
"Vâng." Tiết Doanh Song gật đầu, "Bạch tiên sinh còn có chuyện gì cần dặn dò sao?"
"Chính là quần áo bị dính cà phê...!Được rồi, cậu tan ca đi, không trễ nãi thời gian của cậu."
Bạch Khiêm Dịch đã nói như vậy, Tiết Doanh Song đương nhiên là bày tỏ ngài cứ việc dặn dò, không cần phải quan tâm đến tôi.

Vì vậy Bạch Khiêm Dịch lại để Tiết Doanh Song xách hành lý trở lại phòng khách, Bạch Khiêm Dịch mở hành lý, lấy áo sơ mi ra: "Một chút vết ố cà phê mà thôi, cũng không cần gửi nó đi giặt, cậu giặt tay là rồi."
Tiết Doanh Song nhận lấy chiếc áo, Bạch Khiêm Dịch lại nói: "Đúng rồi, trung tâm thương mại gần nhất ở đâu vậy? Tôi phải mua chút quần áo."
Bạch Khiêm Dịch nói như vậy, Tiết Doanh Song lại nhớ ra một món đồ khác mà Hình Vân đưa tới, vội vàng đi lấy túi giấy ra.

"Bạch tiên sinh muốn trước thử bộ này không? Đây là quần áo vừa nãy ông chủ đặc biệt phái người mang đến."
"Ồ? Còn có quần áo?" Bạch Khiêm Dịch nhướng mày, trên mặt đều là nụ cười, "Cậu ấy bận rộn như vậy rồi, còn cố ý mua quần áo cho tôi, cũng thật có lòng."
Tiết Doanh Song gật đầu, nghĩ thầm đây là đương nhiên rồi, ổng nhìn thấy anh mặc quần áo mà ổng mua, khẳng định sẽ mừng đến độ quẩy đuôi cho mà xem.

"Gần đây cậu ấy có phải đều ở cửa hàng trong trung tâm thương mại không?" Bạch Khiêm Dịch nói, "Bằng không như vậy đi, một lát nữa tôi đến cho cậu ấy một bất ngờ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui