Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Edit: Jun

"Hóa ra là như vậy, khó trách tôi cảm thấy việc cứ không muốn rời xa thầy Chu của Hướng Nam nó không giống với tình cảm anh em bạn bè bình thường lắm." Tô Ngôn có chút ngượng ngùng vuốt vuốt cái ót, lại lắp bắp thể hiện lập trường của mình, "Ờm... Tôi đối với gay cũng không có thành kiến gì... Anh yên tâm..."

"Cảm ơn giải thích của cậu."

Chu Cảnh rũ mắt xuống, ánh mắt u ám, trong thanh âm để lộ một tia bi tình không dễ phát hiện.

Tô Ngôn nhún vai, ngữ khí nhẹ nhàng một lần nữa gợi ra đề tài: "Vậy hai người tính toán đến đâu rồi?"

"Còn không biết, đi bước nào tính bước nấy." Chu Cảnh xoay người nhìn Hướng Nam bị thương ở chân, nhẹ giọng nói.

Văn Tín cùng Chu Nghi đều ở huyện thành, Hướng Nam mất tích, bọn họ khẳng định sẽ tìm mọi cách đem huyện thành tìm cho nghiêng trời lệch đất, nói không chừng còn sẽ báo cho người bên Ân gia tới hỗ trợ.

Lực lượng tư bản có bao nhiêu to lớn anh đã quá rõ ràng, nhưng chỉ cần người nhà họ Ân muốn tìm người, việc bọn họ giấu ở chỗ này không bao lâu cũng sẽ bại lộ.

Hiện tại anh cảm thấy may mắn nhất chính là lúc trước khi tới Chi Giáo vì tránh đi những người khác nên cũng không có theo trình tự bình thường mà đi, nếu như Tô Ngôn là thầy giáo ở Chi Giáo, chỉ cần điều tra hồ sơ thì lập tức có thể phát hiện tại chỗ.

Kể cả bọn họ có tìm được Kỷ Minh, khẳng định Kỷ Minh cũng sẽ không dễ dàng để nơi ở của anh lộ ra ngoài.

Bởi vậy nên giờ Chu Cảnh cần tranh thủ rất nhiều thời gian.

Chỉ là cẳng chân anh vốn không tiện, hiện tại Hướng Nam cũng đang bị thương, hai người hai cái chân cùng không tiện lại cùng nhau chạy trốn, nghe thật là quá mức châm chọc.

Hướng Nam tò mò nói: "Thầy Chu, chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?"


Bởi vì Chu Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh y, nên khi nghe cái tin này xong y cũng không có phản ứng quá mức kịch liệt.

Chu Cảnh nói: "Đúng vậy. anh có nguyện ý không?"

"Nguyện ý, chỉ cần có thể cùng thầy Chu bên nhau, đi nơi nào tôi cũng đều nguyện ý!" Hướng Nam gấp không chờ nổi thể hiện mình rất mong chờ (chỗ này chém =)) bà con thông cảm), ánh mắt sáng lấp lánh, đáng yêu đến liều mạng y hệt chó con.

Tô Ngôn nhịn không được khinh bỉ y: "Kia nếu là thầy Chu cùng với anh về nhà, anh có đi sao?"

Hướng Nam ngẩn người, sau đó thấp giọng nói: "Nguyện ý."

Y rất sợ hãi, không phải do trở về, cũng không phải là do phải nhớ lại những người kia.

Từ đầu tới cuối cũng chỉ bởi vì Chu Cảnh mà thôi.

Thầy Chu ở nơi nào, y liền ở nơi đấy, đây là điều mà y mở to mắt một cái, chớp mắt một cái cũng đều tự nhủ với chính mình.

Cho dù là trở về, cho dù là muốn y đối mặt với kẻ y một chút cũng không thích, Ân Hướng Bắc, y cũng nguyện ý.

Nhưng nói thật, Hướng Nam thật sự rất chán ghét, thật sự không muốn trở lại nơi đã từng gọi là nhà đó, cho nên y không thể nào vui vẻ hỏi Chu Cảnh: "Kia, chúng ta thật sự phải cùng nhau quay về sao?"

"Không quay về, chúng ta đi đến nơi khác, bất quá phải đợi chân của anh tốt hơn một chút." Chu Cảnh đi đến trước mặt y, sờ sờ đầu y, cho y một đáp án đủ làm y an tâm.

Hướng Nam lập tức liền vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, lại nhảy tới nhảy lui, vừa nhảy vừa nói: "Là có chút đau, bất quá chân tôi không thành vấn đề!"


Chu Cảnh nguyên bản còn tưởng y cậy mạnh, nhưng thấy y không có một chút hỗn loạn lẫn biểu tình thống khổ nào, cũng không giống nói dối.

Chỉ có thể nói, cái thân thể này của Ân Hướng Bắc dùng đúng là quá tốt rồi, tai nạn xe nghiêm trọng đến thế cư nhiên có thể dùng thời gian mấy ngày liền tỉnh lại, qua hai tuần thì khôi phục năng lực ngôn ngữ bình thường, sau ba tuần cũng đã y hệt với người thường chẳng khác.

Tô Ngôn không thể tưởng tượng nhìn Hướng Nam nói:

"Anh vẫn là người sao!"

"Tôi là Hướng Nam." Hướng Nam ngây ngô cười nói.

Bị cả cái cành cây đập mạnh bốn năm lần như thế, chân y xác thực có đau, nhưng khả năng hoạt động thì lại không bị ảnh hưởng.

Hướng Nam cũng không biết lý do, có thể là bởi vì cơ bắp y quá rắn chắc, lại có thể bởi vì chính mình đánh mình, cho nên cơ thể theo bản năng thả lỏng*, mới đưa đến kết quả như vậy.

*gốc là "phóng thủ" ý chỉ buông thả chính mình, làm gì thì làm, không biết kiêng nể.

Bất quá, Chu Cảnh vẫn là có chút lo lắng, liền đưa cho Hướng Nam thuốc tiêu sưng giảm đau, đuổi y sớm lên giường đi ngủ.

Còn anh thì bắt đầu thu don hành lý.

Thời gian khẩn cấp, nếu điều kiện cho phép, tốt nhất là sáng sớm ngày mai xuất phát luôn.

Con đường đi tới huyện thành kia không thể đi, chỉ còn lại một đường để rời khỏi núi, chỗ đó không có xe buýt, nhưng lại có một thôn nhỏ, nếu vận khí tốt thì ở trên đường núi gặp được một chiếc xe, bỏ tiền nhờ họ chở cho một đoạn đường, cũng là việc thường tình.


Hướng Nam không có chứng minh thư, không thể ngồi xe lửa, cho nên hai người chỉ có thể dựa vào ô tô đường dài mà lên đường.

Về nơi sẽ đến Chu Cảnh cũng chưa có nghĩ tốt, nhưng Tô Ngôn lại đưa ra cho bọn anh một kiến nghị, nói là nhà cậu ta tuy rằng là thành thị nhỏ thôi, nhưng phong cảnh tuyệt đẹp, người dân cũng tương đối thuần phác, kể cả khi có người từ xứ khác đến, chỉ cần an phận thủ thường thì cũng dễ chịu cực kỳ.

Chu Cảnh cũng từng nghe thấy tên thành phố kia, đích xác giống như những lời Tô Ngôn nói, là một nơi tốt.

Bất quá anh biết rõ hai người chắc chắc không thể ở ngốc một chỗ lâu dài, vì né tránh sự truy đuổi của Ân gia, chỉ có thể không ngừng dọn đi rồi lại định cư, cũng mặc kệ đi nơi nào, chỉ cần hai người hảo hảo ở bên nhau, anh liền sẽ thực an tâm.

Tô Ngôn cười nói: "Nếu các anh cuối cùng thật sự muốn đi tới chỗ nhà tôi, tôi liền gọi điện thoại cho mẹ tôi, nhờ mẹ tới tiếp ứng hai người."

"Cảm ơn__" trừ bỏ hai từ này, Chu Cảnh cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

"Không cần cảm ơn, việc nhỏ mà thôi." Tô Ngôn xé một tờ giấy từ vở ra, viết lên số điện thoại của mẹ mình, sau đó đưa cho Chu Cảnh, "Cái này anh giữ lại, lúc gọi thì nói anh là Chu Cảnh, mẹ tôi biết tên anh."

Chu Cảnh tiếp nhận tờ giấy, nghĩ nghĩ, sau đó cũng để lại cho Tô Ngôn số di động của mình.

"Đáng tiếc trên núi không có tín hiệu, bằng không là tôi có thể gọi điện thoại hỏi anh mấy thứ rồi!" Tô Ngôn có chút tiếc hận, nhưng vẫn thật vui vẻ đem số điện thoại của Chu Cảnh cất đi, chờ cậu ta có điều kiện sẽ liên lạc sau.

Chu Cảnh ôn hòa cười cười: "Về sau sẽ có cơ hội, tuy rằng hiện tại còn sớm, nhưng tôi vẫn luôn hi vọng cậu thi lên thạc sĩ được thuận lợi."

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Chu Cảnh, làn da hoàn mỹ cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông xứng với tươi cười nhàn nhạt của anh, hình ảnh tốt đẹp đến cực điểm.

Tô Ngôn là thẳng nam, nhưng cậu ta không thể không thừa nhận, Chu Cảnh đích xác có một mị lực làm cho người ta phải si mê.

Khó trách Ân Hướng Bắc thiên chi kiêu tử như vậy lại cùng anh trở thành bạn đời, nhìn từ bề ngoài thôi, hai người họ cũng cực kỳ xứng đôi.

Nghĩ lại mình vừa nghèo mặt mũi cũng bình thường, cậu ta thở dài nói: "Tôi cũng hi vọng như vậy..."

Hướng Nam từ trong ổ chăn thò cái đầu ra, ánh mắt sáng ngời có thần: "Cố lên, phải tin tưởng chính mình!"


Tô Ngôn phụt một tiếng bật cười.

Cái nên nói toàn bộ đều đã nói xong, sáng mai Tô Ngôn còn muốn đi đến trường, liền sớm rửa mặt rồi đi nghỉ, chờ Chu Cảnh dốc lòng dốc sức đem toàn bộ đồ thu dọn tử tế xong, Tô Ngôn đã nằm trên giường mình ngủ ngáy đến mức tiếng vang bốn phía.

Ngược lại người lên giường sớm nhất là Hướng Nam, vẫn như cũ trừng đôi mắt đen láy.

Suy xét Hướng Nam hôm nay là "người bệnh" Chu Cảnh phá lệ cho phép y cùng mình ngủ trên một chiếc giường, cùng với tối hôm qua ở bệnh viện cũng không có sai biệt.

Chu Cảnh rửa ráy xong, đóng kỹ cửa sổ rồi tắt đèn, ký túc xá lập tức tối sầm, cũng may còn có ánh trăng sáng ngời soi lối ngoài kia.

Anh đi đến mép giường, thật cẩn thận cởi giày rồi nằm lên, cơ hồ trong nháy mắt khi sống lưng chạm vào ván giường, đã bị một sinh vật cỡ lớn ấm áp vươn hai tay kéo vào trong lồng ngực.

"Thầy Chu." Hướng Nam nhỏ giọng ở bên tai anh kêu một tiếng.

Chu Cảnh xoay người, đối với y làm ra thủ thế im lặng, Hướng Nam dùng sức chớp chớp mắt, sau đó trộm cười đem đầu vùi vào vai Chu Cảnh.

Giường rất nhỏ, cho nên hai người thân mật cũng không hề có chút khoảng cách.

Trời khuya dần, một ngày mệt mỏi vốn nên sớm nghỉ ngơi, cũng không biết tại sao, Hướng Nam tinh thần lại tốt cực kỳ, biểu hiện chính là nửa người trên vẫn không thể nào nhắm mắt, cứ muốn nhìn thầy Chu mới yên, biểu hiện nữa là tại nửa người dưới, chỗ nào đó không nghe lời lại nhếch lên.

Chính bản thân Hướng Nam cũng còn không có phát giác ra vấn đề, ngược lại là Chu Cảnh, bị thứ đồ kia chọc cho ra cảm giác, thật sự làm thân thể anh có chút không thích ứng được.

__Hết chương 34__

Tui dạo này bận thi quá nên đăng chương bị muộn, xin lỗi mọi người >,,,,,<

Nếu có sai lỗi chính tả gì thì mọi người nhắc tui nhé, à mà có gì cứ cmt nhiệt lên các cô ơi >,,,,< Tui chỉ hóng mọi người cmt thôi mà gần như không có ai hết á TT^TT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui