Sáng sớm ngày thứ hai, Tại Trung liền ly khai khách điếm, lên đường đến Vãn Thu trấn.
.
Dọc theo đường đi, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Tại Trung vẫn có cảm giác Duẫn Hạo đang ở cách đó không xa, lẳng lặng đi theo y.
.
Chuyện Lý Tú Mãn ngấm ngầm chiếm đoạt Minh trang, Hữu Thiên đã từng vô ý kể với y không ít lần.
Nhưng Tại Trung chưa từng để ý đến, cơ bản là với thực lực hùng hậu của Minh trang, Lý Tú Mãn thực sự có ý muốn tấn công Minh trang, đó quả thực nói dễ hơn làm, mơ tưởng giữa ban ngày.
(Tại ca tự tin dễ sợ =.=|||)
.
Nhưng nếu như Lý Tú Mãn quả thực có mưu đồ đó, lại thêm việc ta đang trên đường đến đó để đàm phán với hắn.
Không thể nghi ngờ đến chuyện Lý Tú Mãn sẽ nhân cơ hội này mà bắt ta, rồi lấy ta ra uy hiếp Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo nói không sai! Tuy hiện tại ta đã không còn là người của Minh trang nữa, nhưng sao có thể phủ nhận quá khứ.
Hơn nữa đối với người ở bên ngoài, họ vẫn nghĩ tĩnh nghĩa giữa ta và Duẫn Hạo vẫn còn sâu nặng!?^^
.
Ngồi ở trong mã xa, Tại Trung lạnh lùng cười nhạt.
.
Nói thật, ta chưa từng tin vào chuyện Duẫn Hạo thực lòng quan tâm đến ta, cũng chưa bao giờ tin tưởng Duẫn Hạo yêu ta.
Cho dù năm năm trước, Duẫn Hạo luôn miệng nói hắn yêu ta! Nhưng sao ta có thể dễ dàng tin tưởng như vậy.
Ta không thể tin, một chút cũng không muốn tin!
.
"Tại Trung thiếu gia, chúng ta đã đến Vãn Thu trấn rồi." - Từ ngoài mã xa vang lên tiếng của Lương Nhi.
.
Mã xa dừng lại trước cửa một khách điếm, Tại Trung vén màn xe lên, đi xuống.
Vừa đặt chân chạm xuống mặt đất, trong chớp mắt Tại Trung liền cảm thấy có một cỗ sát khí lao thẳng về phía y.
Theo bản năng đẩy Lương Nhi đang đứng ở bên cạnh ra, Tại Trung cấp tốc cúi người xuống, ba mũi phi đao nhanh như chớp găm thẳng vào thành xe.
Không đợi Tại Trung có thêm phản ứng, ba nam nhân bịt mặt liền rút đao nhằm thẳng vào y.
Lương Nhi rất ít khi ra khỏi Yên Vũ các, từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua cách thức tấn công này, lúc đó chỉ biết đứng ngây ngẩn một chỗ, mở to mắt nhìn thanh đảo bổ thẳng xuống đầu Tại Trung, nhưng không thể nhúc nhích.
Keng!!! - Tiếng binh khí va chạm vào nhau chói tai, một hắc y nhân không hiểu từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt Tại Trung, cầm kiếm ngăn cản đòn tấn công của mấy tên kia.
Người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Duẫn Hạo.
(Hạo ca!!! Pha anh hùng cứu "mỹ nhân" thực đẹp mắt a ^^)
.
Tại Trung ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, khe khẽ thở dài, hắn đúng là ở ngay gần đây!
.
"Tại Trung thiếu gia, thiếu gia có sao không?" - Lương Nhi lúc bấy giờ mới có phản ứng, vội vàng chạy đến nâng Tại Trung dậy.
.
Tại Trung không nói gì, y đang tự hỏi.
Sau năm năm, đây là lần đầu tiên ta quay về Vãn Thu trấn.
Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng ta? Ta không nhớ bản thân đã gây hấn với bất cứ ai khác a? Cho dù có, thì đó cũng là chuyện của năm năm trước rồi, đối phương đâu cần phải...!cố ý đợi đến lúc ta quay về đây mới chịu trả thù a!
.
Hơn nữa, xét theo vị trí mà ba mũi phi đao nhắm vào, cứ cho rằng ta không thể né kịp, thì chúng cũng chỉ làm bị thương phần mềm chứ không hề gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như nói đây là sơ xuất của đối phương, vậy sơ xuất này quá không bình thường.
Ba mũi phi đao kia không hề nhằm vào nơi hiểm yếu, người bình thường muốn làm sợ rằng không có khả năng thực hiện.
Đối phương làm như vậy, tựa hồ là muốn thăm dò một điều gì đó! Thế nhưng, rốt cuộc chúng muốn thăm dò cái gì?
(Để Ran nói hộ cho, muốn xem có đúng là Trang chủ Minh trang có thực sự đi theo anh, âm thầm bảo vệ không đó!!! Có câu "người trong cuộc toàn bộ là ngốc tử"...!Câu này đúng thiệt >'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...