Trong sương phòng Duẫn Hạo, Hi Triệt lúc này đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, sớm đã không còn chút khí thế sắc bén và cường liệt như lúc mới về nữa, hai mắt mở to nhìn ngang nhìn ngửa, Hàn Canh thủy chung đứng bên cạnh hắn, gương mặt cũng đã song song với mặt đất tự lúc nào, giống hệt một tiểu hài tử vừa gây ra lỗi lầm.
.
"Chính Thù, thương thế của Duẫn Hạo có nặng lắm không?" Hi Triệt nhịn không được hỏi Chính Thù đang ngồi cạnh giường bắt mạch cho Duẫn Hạo.
.
Chính Thù không nói năng gì, chỉ lẳng lặng bắt mạch cho Duẫn Hạo, một lúc lâu sau, thở dài rồi cẩn thận cho tay Duẫn Hạo vào trong chăn.
"Thế nào? Duẫn Hạo sao rồi?" Hi Triệt vừa trông thấy Chính Thù đứng dậy, đã vội vàng truy vấn.
.
"Cũng không có gì quá nguy hiểm." Chính Thù cau mày "Bất quá, Duẫn Hạo phải hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian, một chưởng của Hàn Canh tuy chỉ dùng không quá ban thành công lực, nhưng lại vừa vặn đánh trúng vào vết thương trên ngực hắn, thành ra vết thương lần thứ hai bị nứt ra.
Hơn nữa có lẽ Duẫn Hạo do u uất quá mức, cho nên mới thổ huyết."
.
"Sao Duẫn Hạo lại bị thương tại nơi đó chứ? Với công phu của hắn, sao có thể để người ta đâm bị thương tại nơi trí mạng như vậy chứ, hơn nữa vết thương còn rất sâu nữa?" Hi Triệt quá mức nghi hoặc.
.
"Chuyện này..." Chính Thù thoáng do dự "Vết thương đó...!là do Tại Trung đâm tối qua."
.
"Tại-Trung?" Hi Triệt mở to hai mắt "Sao có chuyện đó được?!" Vẻ mặt Hi Triệt chính là không dám tin tưởng "Chính Thù, rốt cuộc giữa Duẫn Hạo và Tại Trung đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đều do ta sao? Lần trước khi ta về đây, hai người họ cũng đâu căng thẳng đến mức này."
.
"Ngươi đừng hỏi nữa, trong chốc lát, ta cũng không có cách nào giải thích rõ mọi chuyện được.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn do một mình ngươi, cũng nhờ có người-nào-đó góp phần." Chính Thù khẽ liếc mắt về phía Hữu Thiên đang đứng gần đó.
.
"Gã đã làm gì? Gã đã phá hoại tình cảm giữa Duẫn Hạo và Tại Trung sao?" Hi Triệt chỉ tay một ngón về phía Hữu Thiên, thanh âm cất cao thêm vài phần.
.
"Cũng không phải." Chính Thù bất đắc dĩ thở dài một hơi "Ngươi đừng gây thêm phiền toái nữa, sự tình rất phức tạp, ta không thể nói rõ toàn bộ được.
Chỉ có thể nói mọi chuyện thành thế này không hoàn toàn là do lỗi của ngươi, cũng không hẳn là lỗi của gã.
Nói tóm lại, ngày mai ngươi đưa Tại Trung rời khỏi đây thì mọi chuyện sẽ dần được giải quyết ổn thỏa thôi." Chính Thù xoa xoa Thái Dương, cảm thấy đầu thực đau.
.
"Duẫn Hạo đã thành thế kia, ngươi vẫn muốn đưa Tại Trung đi sao?" Hi Triệt có chút không đành lòng.
.
"Không làm thế thì phải làm sao bây giờ? Hai người họ nếu tiếp tục ở chung một chỗ sẽ chỉ gây thêm thương tổn, dày vò cho cả đối phương và chính bản thân mà thôi.
Ngược lại, xa cách nhau lúc này là chuyện tốt, bất quá, ngươi và Hàn Canh có thể chiếu cố Tại Trung không?" Chính Thù với nhãn thần hoài nghi nhìn Hi Triệt.
.
"Việc này..." Hi Triệt cúi đầu.
Hắn và Hàn Canh từ lâu đã du sơn ngoạn thủy khắp tứ phương, bốn bể là nhà, không có nơi ở cố định, nếu muốn hảo hảo chiếu cố Tại Trung, xác thực là vô cùng bất tiện.
.
"Tốt nhất hãy để Tại Trung theo ta quay về Yên Vũ các.
Ta sẽ hảo hảo chiếu cố Tại Trung." Hữu Thiên nãy giờ trầm mặc, đột nhiên lên tiếng.
.
Hi Triệt nhìn Hữu Thiên, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
.
"Ngươi thực sự sẽ hảo hảo chiếu cố Tại Trung?" Hi Triệt hỏi.
.
"Đúng!" Hữu Thiên gật đầu khẳng định, chắc chắn nói "Năm xưa, lúc Tại Trung bị trọng thương, cũng là ta đã đưa y đến Yên Vũ các chăm sóc.
Tại Trung cũng đã ở lại đó hơn hai năm trời, nếu không phải do Trịnh Duẫn Hạo hung hăng ép Tại Trung quay về Minh trang, ta khẳng định y không hề có ý định ly khai."
.
Hi Triệt nghe Hữu Thiên nói xong, nhìn về phía Chính Thù nghi hoặc, Chính Thù chính là gật đầu với hắn.
.
"Nếu như vậy, ta sẽ giao Tại Trung cho ngươi.
Ta và Hàn Canh sẽ hộ tống các ngươi đến Yên Vũ các, đến lúc đó, là chính ngươi sẽ chịu trách nhiệm chiếu cố Tại Trung." Biểu tình Hi Triệt vô cùng nghiêm túc nói với Hữu Thiên.
.
"Yên tâm đi, từ nay v ề sau, ta sẽ không bao giờ để Tại Trung bị thương tổn dù chỉ mảy may." Hữu Thiên như lấy tính mạng gã ra để đảm bảo.
.
"Ngươi đừng chắc chắn sớm như vậy! Thi thoảng ta sẽ đến đó thăm Tại Trung, nếu như để ta biết ngươi khi dễ đệ đệ của ta.
Kim Hi Triệt ta, tuyệt đối không tha cho ngươi!" Hi Triệt nói xong, rồi mới nhìn về phía Tuấn Tú vẫn một mực yên lặng, từ đầu đến cuối chẳng hề lên tiếng "Tuấn tú, đệ cũng nên đi cùng với Tại Trung a, nếu để đệ ở lại đây một mình, quả thực ta sẽ rất lo lắng.
Hơn nữa đệ cũng có thể thay ta chiếu cố Tại Trung một chút, khiến đệ ấy sớm khỏe lại."
.
"Đệ?" Tuấn Tú ngẩn người "Có thể sao?" Tuấn Tú bất giác nhìn về phía Hữu Thiên.
.
"Đương nhiên là có thể." Hữu Thiên cười cười "Ta cũng có ý định muốn đưa ngươi đi cùng Tại Trung a."
.
"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Hi Triệt nhanh chóng đưa ra kết luận.
"Ta thật không nghĩ tới Duẫn Hạo và Tại Trung sẽ có ngày lâm vào tình cảnh này", Hi Triệt lại nhìn về phía Duẫn Hạo đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường "Ta đã luôn tâm niệm rằng sau khi ta rời khỏi đây, Duẫn Hạo sẽ có cơ hội nhận ra trái tim mình.
Thực không ngờ mọi chuyện lại có kết cục này!"
.
Chính Thù quay sang nhìn Hi Triệt, khẽ cười khổ, thở dài một tiếng.
.
Thứ mà con người cả đời khó có thể nhận ra nhất, có lẽ chính là trái tim của chính mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...