Thế Thân Rối FULL


Tại Minh trang, bên trong sương phòng của Tại Trung, Duẫn Hạo tuy đã giúp Tại Trung uống dược xong nhưng vẫn không giống mọi khi lập tức ly khai, mà dùng nhãn thần vô cùng phức tạp nhìn Tại Trung.
Ngày mai là ngày mười tám sơn trang phục thuộc tập trung, khẳng định ngày mai Duẫn Hạo sẽ bận đến tối tăm mặt mũi, có khả năng sẽ không có thời gian đến chăm sóc Tại Trung, chuyện này khiến hắn vạn phần bất an.

Duẫn Hạo hiểu rõ Tại Trung vẫn chưa tha thứ cho tội lỗi của hắn, bởi thế hắn không thể xác định Tại Trung liệu có ý niệm bỏ trốn trong đầu hay không? Nếu như y có, không thể nghi ngờ rằng ngày mai là cơ hội trời cho, mặc dù lúc này Tại Trung đã không còn võ công, thân thể cũng rất suy yếu, nhưng nếu như muốn chạy trốn khỏi Minh trang, điều đó không phải là không có khả năng.
Liếc mắt nhìn xuống chiếc hộp chính mình mang đến, trong lòng Duẫn Hạo bao nhiêu cảm xúc đang lẫn lộn.

Trong hộp chính là một chiếc thiết kiên, so với thiết liên lần trước hắn dùng để trói buộc Tại Trung không sai khác lắm.

Duẫn Hạo biết mình không ngàn vạn lần nên làm chuyện này, như vậy sẽ chỉ khiến Tại Trung càng khó tha thứ cho mình, nhưng thực sự hắn đã không còn biện pháp nào khác.


Khi ai đó lâm vào lo sợ tột cùng, cho dù có phải sử dụng phương thức điên rồ và ngu ngốc đến mấy, người đó vẫn cam tâm tình nguyện.
"Tại Trung a." Duẫn Hạo mở chiếc hộp, lôi thiết liên ra, đầu cúi gằm, khẽ gọi Tại Trung một tiếng nhỏ như muỗi kêu, giờ đây dù can đảm thế nào, hắn vẫn vô pháp ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt y.
Tại Trung vừa nhìn thấy sợi thiết liên trong tay Duẫn Hạo đã minh bạch người kia có ý tứ gì, tận đáy lòng chỉ khẽ cười nhạt, tâm can vốn đã băng giá nay càng thêm lạnh lẽo vạn phần.
"Lo lắng sao?" Tại Trung lạnh lùng nói "Muốn xích ta lại, đối với một con rối vô tri, ngươi cần gì phải khách khí như vậy?"
"Tại Trung, thực xin lỗi." Duẫn Hạo thì thào, rồi chính tay đem một đầu thiết liên vòng qua thắt lưng Tại Trung, còn một đầu cột chặt vào đầu giường, sau đó vòng tay ôm chặt thân thể y vào lòng nỉ non "Ta xin lỗi, thực xin lỗi đệ.

Chỉ duy nhất ngày mai thôi, tối mai ngay khi xong việc ta lập tức tháo thiết liên ra, ta hứa đấy! Tại Trung, ta chỉ vì sợ đệ sẽ đi khỏi đây thôi.

Xin đệ, đừng trách ta." Lệ ngân đã chực trào khỏi mắt Duẫn Hạo.
Ta từ trước đến gờ chưa từng trách cứ ngươi! Trịnh Duẫn Hạo, ta chỉ vô cùng căm hận ngươi! Tại Trung nhủ thầm trong lòng, đáy mắt như có một tầng hàn băng ngưng kết lại.
Trịnh Duẫn Hạo vĩnh viễn là Trịnh Duẫn Hạo, sẽ không bao giờ thực sự quan tâm đến Kim Tại Trung, bất quá hắn chỉ coi ta như một món đồ chơi thuộc quyền sở hữu không hơn không kém.

Nói cái gì là yêu thương ta, tất cả chỉ là gạt người! Không một ai có thể đem chính ái nhân của mình xích lại như c*u thế này, chí ít Hữu Thiên chưa từng và sẽ không bao giờ đối xử với ta như vậy.

Chắc trong thiên hạ, loại yêu thương này chỉ có duy ngã độc tôn Trang chủ Minh trang Trịnh Duẫn Hạo là làm được!
Khẽ giãy giụa để thoát khỏi vòng tay ôm chặt cứng, Tại Trung mặt không có chút biểu tình liếc mắt nhìn Duẫn Hạo "Ta có thể đi ngủ được chưa?" Ý tứ đã rất rõ ràng, chính là muốn bảo "Ngươi hãy đi đi".

"Tại Trung...!Ta...!đêm nay, ta có thể ngủ cùng đệ, được không?" Duẫn Hạo lại kéo Tại Trung lại ôm siết lấy.
"Tùy ngươi." Tại Trung chỉ lạnh lùng nói ra hai chưa.

Dù gì thì ngày mai y đã có thể dời khỏi đây, mặc kệ Trịnh Duẫn Hạo làm gì, thì đó cũng là lần cuối cùng.
Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung nằm xuống giường, kéo chăn lại che đến ngực hai người "Ta chỉ muốn ôm đệ ngủ thôi, ta sẽ không làm đệ bị tổn thương nữa đâu."
Tại Trung trầm mặc không nói gì, chỉ khẽ nhắm hai mắt lại.
Duẫn Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt Tại Trung, thấy trên đó chỉ có tái nhợt, yếu ớt, trái tim bị xé từng cơn, đau không chịu nổi.

Tại Trung, hàn băng trong mắt đệ là bởi vì ta sao.

Ta biết đêm nay ta hành động lỗ mãng khiến đệ bị tổn thương, chắc đệ sẽ hận ta cho đến chết.


Bởi vậy ta không thể nhắm mắt làm liều.

Tại Trung, ta biết ta quá đáng, nhưng ta chưa bao giờ thấy mình vô dụng như vậy, biện pháp gì cũng không nghĩ ra, chỉ biết làm chuyện ngu ngốc này.

Tại Trung, đừng chán ghét ta được không? Chỉ duy nhất ngày mai thôi, ta sẽ chỉ làm thêm chuyện ngu xuẩn này nữa thôi!!.
"Tại Trung, có thể đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng rời xa ta, được không?" Duẫn Hạo thì thầm bên tại Tại Trung, khóe mắt đẫm lệ.
Lông mi Tại Trung khẽ động, nhưng vẫn mắt vẫn thủy chung nhắm chặt, tựa hồ y đang ngủ, nhưng câu vừa rồi của Duẫn Hạo, từng chữ từng chữ Tại Trung đều nghe rất rõ ràng.
Trịnh Duẫn Hạo, ở bên ngươi, ta sống không được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui