Cầm theo hòm thuốc, đi về phía hậu viện, vẻ uể oải phảng phất trên gương mặt Chính Thù.
Hắn rất lo lắng cho Tuấn Tú, suốt đêm qua Chính Thù chẳng thể ngủ được, mãi đến khi biết Tuấn Tú đã trở về, hắn mới phần nào an tâm.
Đi vào hậu viện, nghĩ đến Tại Trung, Chính Thù không thể nhìn mà thở dài não nề.
Trưa ngày hôm qua, Tại Trung đã nôn toàn bộ số dược uống dược, thậm chí còn thổ huyết.
Tuy lúc đó Chính Thù nói với Duẫn Hạo là không có chuyện gì, nhưng trên thực tế tình hình của Tại Trung không hề lạc quan.
Vốn dĩ y đã bị nội thương từ lâu, dai dẳng, không thể trừ bỏ tận gốc, ngày trước nhờ có võ công chống đỡ mà Tại Trung không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng sau khi Duẫn Hạo lại phế võ công của Tại Trung, mọi chuyện càng lúc càng khó kiểm soát.
Cộng thêm việc Tại Trung bị Thôi Đông Húc bắt cóc, hành hạ cùng cường bạo, khiến thương thế nặng thêm.
Hiện tại, mới vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, thì lại xảy ra sự việc đáng tiếc này, tuy Duẫn Hạo không hề làm gì tổn thương đến tạng phủ của Tại Trung, nhưng đối với y mà nói, tâm can thực sự đã bị đạp nát.
Thương tâm tuyệt vọng cực độ, Tại Trung đã cố tình khiến huyết mạch của mình bị hao tổn, nếu như không mau chóng bình tâm trở lại để hảo hảo điều dưỡng, sợ rằng tính mệnh của y thực sự khó bảo toàn.
Đi tới trước cửa sương phòng Tại Trung, Chính Thù trước tiên khẽ gõ hai tiếng, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Vào đến nội thất, hắn trông thấy Duẫn Hạo đang ngồi bên giường giúp Tại Trung ăn cháo.
"Chính Thù ca, huynh đến rồi." Duẫn Hạo nhìn thấy Chính Thù, liền đứng dậy.
Chính Thù hướng về phía Duẫn Hạo gật đầu một cái, sau đó mới nhìn Tại Trung.
"Đệ có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Chính Thù quan tâm.
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Tại Trung chỉ nhàn nhạt mở miệng trả lời.
"Chính Thù ca, huynh cứ cẩn thận khám cho Tại Trung đi, để đệ đi xem dược sắc đến đâu rồi." Duẫn Hạo nói xong liền đi ra ngoài.
"Tại Trung, đệ có thể thả lỏng tâm tư được không? Phác Hữu Thiên hiện tại rất an toàn, Duẫn Hạo cũng không hề sai người truy đuổi gã.
Đệ đừng nên lo nghĩ quá nhiều, trước tiên phải điều dưỡng thân thể thật tốt." Đợi Duẫn Hạo khuất bóng, Chính Thù mới mở miệng nói chuyện với Tại Trung "Thân thể đệ lúc này còn quá suy nhược, nếu cứ để thế này, ta lo tháng sau đệ không có đủ khí lực để bỏ trốn mất."
"Đệ đã biết, Chính Thù ca.
Trong một tháng này, đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời Duẫn Hạo, cũng sẽ hảo hảo uống thuốc, sẽ không làm điều gì xằng bậy." Tại Trung nói mà gương mặt không có chút biểu tình nào.
"Tại Trung, dáng vẻ đệ hiện tại khiến ta thực sự rất lo lắng." Nhìn gương mặt u ám không chút khí sắc của Tại Trung, Chính Thù cảm thấy lồng ngực mình đau thắt.
"Sao huynh phải lo lắng chứ? Đệ còn có chuyện lâm vào tình cảnh tồi tệ hơn hiện tại được sao, đây đã là giới hạn rồi, đâu còn gì đáng để huynh phải lo lắng nữa? Chính Thù ca, nói thật, nếu như ngày hôm qua huynh để cho đệ chết thì tốt, tất cả mọi chuyện khi đó đều đã được giải quyết triệt để." Nhãn thần Tại Trung vô cùng ảm đạm, không có lấy dù chủ một chút thần thái.
"Tại Trung!" Chính Thù cau mày "Đệ đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta nữa.
Đừng quên, chính đệ đã đáp ứng ta, chúng ta còn có thể thử một lần này nữa mà."
"Nếu như đệ không trốn thoát được thì sao?" Tại Trung ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chính Thù "Đây rõ ràng là phụ thuộc vào tác dụng của thuốc, hoàn toàn không thể so sánh với công lực ngày trước của đệ.
Nếu như bỏ trốn bất thành, có phải huynh muốn đệ cả đời sống trong tình cảnh này? Y thuật của huynh quá mức cao minh, có thể hết lần này đến lần khác kéo đệ thoát khỏi Quỷ môn quan.
Nhưng Chính Thù ca, huynh có biết rằng, nếu huynh sớm để đệ ra đi, chí ít đệ sẽ không phải sống lay lắt với trái tim đã chết."
"Tại Trung..." Đau đớn tràn ngập trong mắt Chính Thù.
"Ca, đệ muốn huynh thề, nếu như lần này bỏ trốn bất thành, mặc kệ ta thế nào, huynh không được cứu đệ nữa." Ánh mắt Tại Trung đột nhiên trở nên sắc bén.
"Tại Trung, đệ đừng như vậy..."
"Ta muốn ngươi thề, nếu không, ngay lúc này ta sẽ chết trước mắt huynh." Tại Trung mặt lạnh như băng nhìn Chính Thù.
"Được, ta sẽ thề." Chính Thù bất đắc dĩ gật đầu "Nếu như lần này đệ bỏ trốn không thoát, mặc kệ đệ ra sao, ta cũng sẽ không ra tay cứu mạng đệ nữa, nếu làm trái lời thề này, ta sẽ..."
"Sẽ để người kia tìm được huynh." Tại Trung chọn đúng thời điểm cắt ngang lời Chính Thù "Ta yếu huynh nói như vậy."
"Được, nếu làm trái lời thề này, ta sẽ để Kim Anh Vân1 tìm ra ta." Chính Thù hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Tại Trung.
"Chính Thù Ca, huynh có biết vì nguyên nhân gì đệ muốn huynh thề như thế không?" Tại Trung cười cười yếu ớt "Bởi vì đệ thực sự rất sợ huynh sẽ làm trái lời thề, đệ cũng không muốn người kia của huynh được sống an ổn hay gì gì đó đâu."
"Tại Trung..." Chính Thù khẽ thở dài "Tại Trung, kỳ thực ta cảm thấy chúng ta chính là không cần phải ...!làm chuyện đó đâu, Duẫn Hạo thật sự biết lỗi rồi, đệ có thể ..."
"Có thể ...!cho hắn một cơ hội nữa, có đúng ý huynh là thế không?" Tại Trung hơi nheo mắt lại "Chính Thù Ca, vậy vì sao bản thân huynh không quay về đó ...!cho ai-đó thêm một cơ hội nữa? Người kia chẳng phải cũng đã kiếm tìm huynh vất vả suốt tám năm rồi sao?"
"Tại Trung." Một tầng sương mù giăng đầy mắt Chính Thù "Người kia và Duẫn Hạo đâu có giống nhau, ta nghĩ cho dù hắn thực sự đi tìm ta, cũng chưa chắc chứng minh hắn đã hối hận.
Nhưng còn Duẫn Hạo, tình hình hiện tại của đệ thực sự khiến đệ ấy vô cùng sợ hãi, tựa hồ Duẫn Hạo thực sự đã hối hận rồi."
"Hối hận?" Khóe miệng Tại Trung hơi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền mê người nhưng lại lạnh thấu xương "Người phải nói hối hận chính là ta, là Kim Tại Trung này.
Ta thực sự hối hận khi năm xưa gặp phải hắn.
Nếu như có thể quay trở lại quá khứ được lựa chọn lại, ta tình nguyện chết lạnh, chết đói, bị bán vào Câu Lan viện, còn hơn là gặp phải hắn, còn hơn là đi cùng hắn về Minh trang này."
CHOANG!!!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Chính Thù và Tại Trung giật mình nhìn về phía tiếng động phát ra, chỉ thấy Duẫn Hạo đang đứng ngơ ngác ở cửa dẫn vào nội thất, trên mặt đất chén thuốc nóng hổi đã vỡ thành trăm mảnh.
"Ta...!Để ta đi lấy chén dược khác." Giọng nói Duẫn Hạo vài phần run rẩy, nói xong câu đó, có chút loạng choạng ra khỏi phòng.
"Duẫn Hạo...!Hình như đã nghe thấy." Chính Thù không lo lắng nhíu chặt mày.
Tại Trung yên lặng dời tầm mắt, trầm mặc không nói gì.
Chính Thù nhìn y một chút, rồi lại thở dài.
Câu nói sau cùng kia của Tại Trung quả thực quá mức tuyệt tình, nhìn Duẫn Hạo phản ứng như vậy, dường như đã phải chịu đả kích không nhỏ.
Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất phải ...? Hắn không chỉ cảnh báo Duẫn Hạo một lần, nhưng rốt cuộc...
Thiên tác nghiệt, do khả vi, tự tác nghiệt, bất khả hoạt2.
Duẫn Hạo, hiện tại mới hối hận, chẳng phải là đã quá muộn rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...