Bên trong sương phòng của Tại Trung, Duẫn Hạo nằm trên giường, ôm chặt lấy Tại Trung, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay, bất kể hắn nói cái gì, từ đầu đến cuối Tại Trung chẳng khác con rối vô cảm là bao, máy móc trả lời, không có chút biểu cảm.
Duẫn Hạo hiểu rõ tối qua hắn đã phạm phải sai lầm vô cùng to lớn, nhưng bất luận giải thích thế nào, có quỳ xuống van xin đi chăng nữa, thái độ của Tại Trung trước sau như một, không thay đổi dù chỉ một chút.
Điều khiến Duẫn Hạo thất kinh, chính là trưa nay khi giúp Tại Trung uống thuốc, y không những nôn ra toàn bộ dược uống được, mà còn thổ ra huyết.
Lúc đó Duẫn Hạo thực sự sợ hãi, tuy rằng tối hôm qua hắn đã nặng tay, nhưng có thể khẳng định chỉ khiến da thịt Tại Trung bị tổn thương một chút, chứ tuyệt đối không hề thương tổn đến nội tạng.
Vậy mà Tại Trung bấy giờ cư nhiên thổ ra tiên huyết.
Duẫn Hạo vội vàng chạy đi tìm Chính Thù ca, nhưng phản ứng của Chính Thù sau khi khám xong càng khiến hắn càng thêm sợ hãi.
Chính Thù ca lúc đó không ngừng lắc đầu thở dài, sau cùng giống như rất bất đắc dĩ mới nói với hắn Tại Trung tạm thời không có gì trở ngại.
Nhìn Duẫn Hạo đâu phải kẻ mù, nhìn thái độ của Chính Thù như vậy, tâm can hắn như bị cào nát.
Duẫn Hạo hiểu rõ bởi vì thương thế của Tại Trung đã rất nghiêm trọng, cho nên Chính Thù mới có thái độ như vậy.
Nếu như biết trước được hành động nóng giận tối hôm qua đem lại hậu quả nghiêm trọng đến vậy, có kề đao vào cổ đòi giết hắn, Duẫn Hạo cũng không làm như vậy.
Giờ đây Duẫn Hạo ngàn vạn lần hối hận, hối hận bản thân lúc đó đã quá nóng nảy, hối hận khi chính tay hắn đã làm tổn thương Tại Trung sâu sắc!
Cúi đầu, nhìn Tại Trung đang ngủ say trong lòng mình, sợ hãi cùng hối hận như cơn thủy triều tràn ngập tâm can Duẫn Hạo.
Hắn thực sự sợ Tại Trung cứ thế ly khai, vĩnh viễn không ở bên cạnh hắn nữa.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Tại Trung, Duẫn Hạo nhịn không được vòng tay ôm chặt.
Hắn chỉ muốn ngay bây giờ có thể khiến Tại Trung vĩnh viễn khóa lại trong lòng, vô pháp lìa xa.
"Ân..." Động tác của Duẫn Hạo tựa hồ khiến Tại Trung đau, mở miệng khẽ rên rỉ, từ từ mở mắt.
"Xin lỗi, có phải ta đã làm đau đệ rồi không?" Duẫn Hạo khẩn trương.
"Không có." Tại Trung chỉ nhàn nhạt trả lời có lệ.
"Tại Trung, nếu cảm thấy không thoải mái hãy nói cho ta biết, ta không muốn làm đệ bị thương." Duẫn Hạo cau mày.
Không muốn làm ta bị thương sao? Tại Trung trong lòng cười nhạt.
Trịnh Duẫn Hạo, những lời này vốn vô cùng cảm động, vậy mà sao từ miệng ngươi nói ra lại khiến người nghe thấy mà tức cười!
"Đã biết." Ngữ khí của Tại Trung vẫn lãnh đạm như cũ, không có lấy một chút cảm động.
"Tại Trung, ta sai rồi, tha thứ cho ta có được không?" Duẫn Hạo giụi mặt vào hõm cổ Tại Trung, khẽ cọ xát.
Trước đây, mỗi khi hắn khiến Tại Trung nổi giận, đều dùng hành động này để làm nũng với y, bổn cũ soạn lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào Tại Trung cũng tha thứ cho hắn.
"Ngươi không sai." Tại Trung chỉ lạnh lùng nói ra ba chữ này, vô cùng ngắn gọn nhưng lại khiến không khí nhanh chóng bị đóng băng.
"Tại Trung..." Nghe cả nghìn câu mà giọng điệu trả lời hầu như chỉ một, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy đao kiếm sắc nhọn đang hung hăng đâm xuyên qua tim mình "Ngủ đi." Phải cố gắng lắm mới có thể mở miệng nói ra hai chữ kia, Duẫn Hạo lồng ngực đau đớn đến không muốn hô hấp.
Câu trả lời kia của Tại Trung, ý tứ ra sao đương nhiên hắn hiểu rõ "Đệ nhất định không tha thứ cho ta sao?".
Cảm giác trên cổ có chút ẩm ướt, Tại Trung biết, Duẫn Hạo đang khóc.
Chỉ tiếc những giọt lệ kia không bao giờ có thể khiến y có cảm giác nữa rồi, tâm sớm đã chết, liệu còn cảm thấy gì đây?
Trịnh Duẫn Hạo, dù có muốn ngươi cũng không thể làm ta bị tổn thương thêm được.
Đối với ngươi, Kim Tại Trung này chẳng còn muốn ôm ấp khát khao gì nữa rồi.
Thậm chí bây giờ, tấm thân này có bị ngươi chà đạp đến thế nào, ta cũng không muốn quan tâm.
Nói gì đi chăng nữa, sống hay chết đối với ta mà nói, đã chẳng còn gì khác biệt!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...