Nhẹ nhàng nhảy qua tường viện, Tuấn Tú vững vàng đứng trên mặt đất.
.
Mặc dù trước mặt Phác Hữu Thiên, Tuấn Tú nói sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng sự việc lần này đặc biệt nghiêm trọng, "Duẫn Hạo ca hiện tại khẳng định đã nộ khí xung thiên, nói không chừng đã hạ lệnh truy bắt ta!"
.
Bởi vậy Tuấn Tú đâu dám đường đường chính chính đi qua đại môn, cậu phải tranh thủ khoảng thời gian trước khi bị thuộc hạ phát hiện, tìm và đem mọi chuyện nói cho Chính Thù biết.
.
"Chính Thù ca! Chính Thù ca!" - Tuấn Tú đứng trước sương phòng của Chính Thù, nôn nóng đập cửa.
.
Chính Thù đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng gõ cửa quấy rầy, nhíu nhíu mày, chầm chập xuống giường, đứng dậy ra mở cửa.
.
"Tuấn Tú, đã trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?" - Chính Thù vừa mở cửa đã nhìn thấy Tuấn Tú, khó hiểu nhìn cậu.
.
"Chính Thù ca, chuyện lớn xảy ra rồi!" - Tuấn Tú vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra khi nãy cho Chính Thù nghe, gương mặt đầy vẻ lo lắng, "Sự tình là như vậy, lúc này Tại Trung ca đang phải đối mặt với những gì đệ cũng không rõ, Chính Thù ca, huynh nhất định phải nhanh nghĩ ra cách gì đi!"
,
"Cái gì?!" - Chính Thù nghe Tuấn Tú kể xong đầu óc "Oanh" một tiếng, "Khúc mắc giữa Duẫn Hạo và Tại Trung mới vừa lắng xuống, thật không thể nghĩ tới chuyện đáng sợ kia lại phát sinh!"
.
"Đệ...!Sao đệ có thể hành động lỗ mãng như vậy! Cư nhiên đưa tên Phác Hữu Thiên kia đến sương phòng của Tại Trung, chẳng lẽ đệ không biết bất cứ lúc nào Duẫn Hạo cũng có thể xuất hiện ở đó sao?"
"Đệ biết là đệ sai rồi, nhưng chúng ta nên làm sao bây giờ? Thân thể Tại Trung ca vừa mới hồi phục một chút, đệ sợ..."
.
"Được rồi, đừng nói nữa, không còn thời gian nữa, chúng ta mau đến hậu viện thôi!" - Chính Thù thuận tay với lấy áo choàng mặc lên người, khẩn trương cùng Tuấn Tú chạy đến hậu viện.
.
"Ca, chúng ta không nói cho Xương Mân biết sao?" Tuấn Tú vừa chạy vừa hỏi.
.
"Xương Mân từ sáng sớm nay đã xuất trang để làm công chuyện, từ đó đến giờ vẫn chưa quay về! Bây giờ chẳng thể tìm được nó! Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!"
.
Hai người gần như chạy điên cuồng đến hậu viện.
Vừa tới đại môn hậu viện, mấy người thủ vệ đứng gác ở đó ngay lập tức ngăn cản họ lại.
.
"Trang chủ có lệnh, bất luận kẻ nào không được đi vào!" - Thủ vệ mặt lạnh nghiêm trang nhìn hai người, "Mặt khác, Trang chủ còn giao phó Tuấn Tú thiếu gia một khi quay về trang thì lập tức kéo đến Hình đường phạt năm mươi roi, mời Tuấn Tú thiếu gia đi cùng bọn thuộc hạ!"
.
"Việc này..." - Chính Thù không nhịn được rùng mình "Duẫn Hạo cư nhiên ngay đến Tuấn Tú cũng muốn đánh phạt, vậy chẳng phải Tại Trung..."
.
"A a...!A...!Ân...!A..."
.
Từ hậu viện loáng thoáng truyền đến từng đợt rên rỉ vô cùng thống khổ, khiến Chính Thù và Tuấn Tú song song ngẩn người, "Đó là tiếng của Tại Trung!"
.
"Bây giờ chúng ta phải vào trong, sau đó ta lập tức đi tới Hình đường cùng các ngươi, muốn đánh muốn phạt bao nhiêu tùy các ngươi! Mau tránh đường!" Tuấn Tú lớn tiếng ra lệnh.
.
"Tuấn Tú thiếu gia, thứ lỗi cho bọn thuộc hạ không thể tuân lệnh!" - Mấy người thủ vệ nói xong liền cùng nhau động thủ muốn bắt Tuấn Tú.
.
Công phu của Tuấn Tú vốn không cao thâm, cậu phải cật lực để ứng phó với mấy người thủ vệ, nhưng rất nhanh sau đó đã lâm vào thế bị động.
Chính Thù đứng ở một bên quan sát tuy thấy lòng nóng như có lửa đốt, nhưng lại không thể giúp Tuấn Tú một tay.
.
"Chính Thù ca, huynh không cần để ý đến đệ, mau chóng chạy vào trong đi!" Tuấn Tú vừa giao đấu vừa hướng Chính Thù hô to.
"Nhưng đệ..."
.
"Mau đi đi! Đệ sắp không chống đỡ được nữa rồi!"
.
Chính Thù thở dài một hơi, rồi nhân lúc Tuấn Tú cùng thủ vệ giao tranh chạy ào vào hậu viện.
.
"Phác đại phu! Không được!"
.
Một người thủ vệ liền buông tha Tuấn Tú, quay lại ngăn cản Chính Thù.
Hơn nữa đúng lúc đó Tuấn Tú đã bị chế ngự, bị mấy người áp tải đến Hình đường.
.
"Tuấn Tú!" - Chính Thù mất kiên nhẫn muốn đi ngăn cản bọn họ, nhưng lại bị người thủ vệ kia cản lại.
.
"Trang chủ phân phó, nếu có người muốn xông vào hậu viện thì bất kể là ai đều phải đưa vào địa lao, Phác đại phu, thuộc hạ xin đắc tội!"
.
Ngươi kia không để ý Chính Thù giãy giụa kịch liệt, một mực lôi kéo hắn đi tới địa lao, khóa cửa lại.
.
Chính Thù chán nản ngồi trong địa lao, lo lắng không yên.
Hiện tại Chính Thù không chỉ không giúp được Tại Trung, mà cũng không giúp được Tuấn Tú, "Lúc này Xương Mân lại không có trong trang, Tuấn Tú chịu xong phạt ai sẽ chăm sóc đệ ấy đây? Còn Tại Trung nữa, thân thể đệ ấy còn yếu như vậy, Duẫn Hạo lại đang trang tình trạng không thể khống chế tâm trí, sẽ không ai có thể ngăn cản Duẫn Hạo! Vạn nhất Duẫn Hạo thực sự hành hạ Tại Trung nguyên đêm nay, tính mạng đệ ấy sẽ ra sao chứ?"
.
Lẳng lặng thở dài, Chính Thù chậm rãi khép hai mắt lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...