Duẫn Hạo tuy quay trở về phòng mình nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
Hắn không biết hắn bị làm sao, vì lý do gì khi trông thấy bộ dạng đó của Tại Trung hắn lại thấy không đành lòng.
Không muốn nhìn thấy dáng vẻ run rẩy yếu ớt của y, không muốn nhìn vẻ mặt tràn ngập bi thương đó của y, không muốn dằn vặt y thêm một lần nào nữa.
Trong đầu Duẫn Hạo luôn luôn nhớ lại tình cảnh khi rút thanh kiếm khỏi thân thể Tại Trung, khi đó gương mặt y có bao phần tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, hô hấp yếu ớt mong manh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại, còn trái tim hắn cũng vì thế mà vô cùng đau đớn.
Rõ ràng là hai năm trước hắn đã ngang nhiên đùa giỡn dối gạt ta, rõ ràng là hắn từ hai năm trước đã cùng Phác Hữu Thiên ở chung một chỗ, nhưng sao ta lại không đành lòng đối xử với hắn như ngày trước, suốt hai năm hắn không ở gần ta, trái tim ta rõ ràng tồn tại một cảm giác nào đó rất mơ hồ, nhưng ta luôn luôn gạt bỏ không muốn thừa nhận nó, chính là cảm giác đó lại nhằm đúng lúc Tại Trung trúng kiếm mà trở nên mãnh liệt không thể tưởng tượng nổi, có lẽ nào ta !
"Trang chủ, người ở lại Giang Nam hồi báo, Phác Hữu Thiên mấy ngày trước đây đã dời khỏi Giang Nam" một thuộc hạ đi vào phòng, cắt ngang suy nghĩ của Duẫn Hạo.
(Nhằm đúng lúc ghê +.
+!!!)
"Biết hắn đi đâu không?" Đôi mắt Duẫn Hạo lại trở nên băng lãnh.
"Dường như là đi về phía bắc.
" Người kia trả lời.
"Nói cách khác là đi về phía chúng ta chứ gì?" Duẫn Hạo cười nhạt.
"Dạ.
"
"Phân phó xuống phía dưới, mật thiết chú ý những thương khách từ phía nam đến đây vãng lai, bất kể khi nào phát hiện ra Phác Hữu Thiên ngay lập tức hồi báo!" Sát khí bức người lại xuất hiện trong mắt Duẫn Hạo.
"Dạ.
" Người kia nhận lệnh, lui đi.
Việc Phác Hữu Thiên đi khỏi Giang Nam đã là dự liệu mà Duẫn Hạo có từ lâu.
Danh tiếng Yên Vũ các trên giang hồ cũng là hạng nhất hạng nhì, hắn đã đến tận Giang Nam cứng rắn cướp lấy Tại Trung từ tay gã đưa về đây, tất nhiên sẽ không có chuyện gã buông tay dễ dàng như vậy, hơn nữa, Duẫn Hạo cũng muốn lấy mạng Phác Hữu Thiên, vĩnh viễn triệt bỏ rắc rối này! (Hạo ca mà làm vậy, Tuấn Tú biết làm sao a???)
Kỳ thực trong chuyến đi đến Giang Nam đó, Duẫn Hạo cũng không có ý định lấy đi tính mạng của Phác Hữu Thiên, nhưng sau khi đến nơi, tận mắt nhìn thấy Tại Trung và tên Phác Hữu Thiên kia thân thân mật mật, hơn nữa Tại Trung còn vì Phác Hữu Thiên mà không tiếc thân mình ngăn cản lưỡi kiếm của hắn đến tận hai lần, thậm chí không chỉ một lần hạ mình cầu xin hắn buông tha Phác Hữu Thiên, chỉ với những lý do trên, cũng đủ để khiến tên họ Phác kia nhất định phải chết!
"Phác Hữu Thiên, ta sẽ chờ ngươi đến đây, tới lúc đó, ta nhất định phải để ngươi chết dưới kiếm của ta!"
Hàn quang lóe lên trong mắt Duẫn Hạo, trầm giọng tự nói một mình, chén trà cầm trong tay không biết đã nát vụn từ lúc nào.
Trong tâm trí Kim Tại Trung chỉ có thể để ý tới một người duy nhất, chính là Trịnh Duẫn Hạo ta, còn đối với Phác Hữu Thiên, ta sẽ khiến hắn mãi mãi biến mất khỏi thế gian này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...