Đã hơn một tháng trôi qua, Duẫn Hạo vẫn rất cẩn thận chiếu cố Tại Trung, ngay cả cách xử sự đối với y cũng rất ôn nhu, chỉ cần cả hai không ai nhắc tới tên Hữu Thiên thì trời yên biển lặng.
"Trang chủ, người của yên Vũ các vẫn một mực hoạt động xung quanh Doanh Nguyệt lâu, dường như đang âm thầm quan sát chúng ta." Duẫn Hạo đang giúp Tại trung uống thuốc thì một thuộc hạ đi vào bẩm báo.
"Không cần để tâm tới bọn họ, thuộc hạ của Yên Vũ các với công phu như vậy, số lượng nhiều hay ít cũng chẳng thể nào gây hại cho chúng ta." Duẫn Hạo lạnh lùng nói, một bàn tay cầm chắc chén thuốc, một tay cầm thìa thản nhiên giúp tại Trung uống thuốc, từng thìa dược vẫn đều đặn đưa lên sát miệng y không dừng lại nửa khắc.
Tại Trung nghe lời bẩm báo của người thuộc hạ xong trái lại trở nên ngây ngốc, hoàn toàn không để ý đến động tác của Duẫn hạo, lúc này y đang lo lắng không biết Hữu Thiên định làm chuyện gì.
Kỳ thực với thế lực của Yên Vũ các tại Giang Nam này, tuyệt đối có thể đoạt lại y từ trong tay của Duẫn hạo, đêm hôm đó Hữu Thiên đối phó chật vật như vậy hoàn toàn là do chủ quan coi thường Duẫn Hạo, bây giờ nếu như hai người lần thứ hai động thủ, kết quả làm sao cũng không thể biết được.
Tại Trung chỉ hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra, mặc dù y rất không muốn quay về Minh trang cùng Duẫn Hạo, nhưng y càng không mong muốn nhìn thấy bất cứ ai trong số hai người họ gặp chuyện không may.
"Kim-Tại-Trung!" Nhìn Tại Trung đã muốn quá nửa ngày mà một phản ứng cũng không có, sắc mặt Duẫn Hạo lại trở nên âm trầm.
"Ân?" Tại trung nghe thấy tiếng gọi to của Duẫn hạo mới giật mình tỉnh lại, mắt dù mơ to nhưng lại mờ mịt nhìn người bên cạnh, y biết Duẫn hạo đang tức giận, nhưng lại không biết người vì sao lại nổi nóng.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Duẫn Hạo quay đầu nói với thuộc hạ.
"Dạ." Người thuộc hạ vâng lời dời khỏi sương phòng.
"Vừa rồi ngươi đang nghĩ tới Phác Hữu Thiên, đúng không?!" Ngữ khí của Duẫn Hạo so với băng còn muốn lạnh hơn.
(>.
"Không có." Tại Trung cúi đầu trả lời.
"Không có?" Duẫn Hạo lạnh lùng khóe miệng khẽ nhếch lên "Người kia vừa rồi mới chỉ nhắc tới hành động gần đây của Yên Vũ các, ngươi ngay lập tức sững sờ đờ đẫn, ngươi còn dám nói ngươi không có?!" Duẫn Hạo cầm chén thuốc ném mạnh xuống đất, cái chén liền nát thành trăm mảnh.
Tại Trung vẫn một mực cúi đầu, không nói một lời.
"Ngươi không nói lời nào chính là ngầm đồng ý sao? Kim Tại Trung, ta nói cho ngươi biết! Không nên vọng tưởng Phác Hữu Thiên có thể đưa ngươi đi! Nếu như hắn còn dám xuất hiện trước mắt ta, ta nhất định sẽ lấy mạng hắn! Nhất định!" Duẫn Hạo nói xong đứng lên đi ra ngoài, cánh cửa phòng đập mạnh vào nhau gần như sắp bung khỏi bản lề.
("Giận vợ đạp cửa" đây mà =.=!!! Khổ thân cánh cửa)
Duẫn Hạo đi rồi, Tại Trung bất đắc dĩ cười khổ, tình cảnh mỗi lần đều là thế này đây, chỉ cần y hơi ngây ngốc một lúc, Duẫn Hạo ngay lập tức sẽ hỏi y có phải đang nghĩ tới Hữu Thiên hay không, sau đó đùng đùng nổi giận, đạp cửa dời đi.
Nếu như không phải từ nhỏ Tại Trung cùng Duẫn Hạo lớn lên, hiểu rõ người chỉ yêu mình Hi Triệt ca, chắc y sẽ không kiềm chế được mà nghĩ rằng Duẫn Hạo ghen tỵ vì mình.
Đáng tiếc, đó là chuyện không có khả năng xảy ra.
(>.
Tại Trung khẽ thở dài, có chút gắng gượng để xuống khỏi giường, ngồi xổm trên mặt đất thu dọn chén thuốc đã vỡ nát.
Duẫn Hạo vốn bất cẩn, chắc sẽ không gọi người đến thu dọn những thứ này, mà những thuộc hạ kia cũng đều là người thô lỗ, càng không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhỡ đâu lần tới khi người đi đến đây lỡ chân dẫm phải bị thương thì thật nguy hiểm.
Tại Trung cẩn thận vừa nghĩ vừa nhặt từng mảnh vỡ, mặc kệ Duẫn Hạo đối xử với y thế nào, thói quen để tâm tới từng chuyện nhỏ nhặt thay cho người, Tại Trung chẳng thể nào bỏ được, cho dù hai người đã hai năm chia cách, nhưng vẫn y nguyên không thay đổi.
"Ngươi đang làm gì thế?!"
Thanh âm của Duẫn Hạo từ phía cửa vọng lại, khiến Tại Trung nhất thời hoảng hốt, vô ý để mảnh vỡ cứa đứt tay.
Duẫn Hạo thấy thế vội vàng đến bên người Tại Trung, đặt chén dược còn nghi ngút khói lên trên bàn, rồi ôm cả người y từ dưới đất đứng lên ngồi xuống ghế.
"Ai cho ngươi thu dọn mấy thứ này?! Thân thể mới tốt hơn một chút ra khỏi giường làm gì?" Duẫn Hạo vừa nói vừa lôi bàn tay vừa bị cắt phải của Tại Trung ra xem xét, không chút suy nghĩ liền cho ngón tay còn đang chảy máu của y vào miệng khẩn trương liếm mút.
Tại Trung ngơ ngác nhìn Duẫn Hạo, ký ức từ rất lâu trước đây sống động lại trong tâm trí.
Trước đây, mỗi khi y vô ý để tay bị vật nào đó cứa chảy máy, Duẫn Hạo đều làm như vậy.
(Cái này gọi là phản xạ...!vô điều kiện)
"Ngây ngốc làm gì?! Còn không mau về giường nằm nghỉ!" Duẫn Hạo nói xong, lại ôm Tại Trung ngồi ngay ngắn trên giường, sau đó mới đưa chén thuốc đến "Uống dược đi."
Lúc đầu, Duẫn Hạo quả thực rất tức giận ly khai sương phòng, nhưng lại nghĩ đến chén thuốc do chính tay mình đập vỡ, Tại Trung sẽ không có dược uống, hắn lại đi lấy một chén thuốc mới mang đến.
Lão lang trung đã dặn, dược không thể bỏ lỡ, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của thân thể.
Tại Trung không nói gì, ngoan ngoãn ngồi im để Duẫn Hạo giúp mình uống hết chén thuốc.
"Thân thể ngươi dường như hồi phục rất tốt a, cư nhiên có thể xuống giường." Duẫn Hạo để chén thuốc trống rỗng lên trên bàn nhàn nhạt nói "Không bằng nghỉ thêm vài ngày nữa rồi chúng ta quay về."
"Được." Tại Trung gật đầu.
Sớm dời đi lúc nào hay lúc đó, cứ lần lữa chỉ e "đêm dài lắm mộng", y thực sự không muốn phải chứng kiến cảnh Duẫn Hạo và Hữu Thiên đối đầu nhau lần nữa.
"Ngươi thẳng thắn chấp thuận như vậy, phải chăng lại sợ ta gặp phải Phác Hữu Thiên rồi ngay lập tức kết liễu hắn?" Duẫn Hạo nhẹ nhàng nâng cằm tại Trung lên để y nhìn thẳng vào mắt mình.
"Ngươi đã nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào phản bác." Tại Trung khép mi tránh ánh nhìn từ đôi mắt kia.
"Kim~Tại~Trung, ngươi là của ta, ngươi nhất định phải ghi tạc tận xương tủy điều đó!" Duẫn Hạo liếc mắt dường như tỏ ý cảnh cáo Tại Trung "Hảo hảo nghỉ ngơi đi, nếu như vết thương cảm thấy đau nhức thì ngay lập tức phải nói cho ta biết, đừng chịu đựng một mình làm gì, lão đại phu đã kê thuốc giảm đau cho ta rồi." Duẫn Hạo chính là dùng khẩu khí vô cùng băng lãnh để che giấu sự quan tâm của mình đối với y.
(Đầu gỗ a!!! Tức chết Ran mất...)
Lần trước khi vết thương của Tại Trung trở đau y vẫn kiên trì cắn răng không chịu nói cho hắn biết.
Mãi đến đêm hôm đó Duẫn Hạo cảm thấy lo như có lửa đốt trong lòng nên mới ghé qua xem tình hình Tại trung, lúc đấy mới phát hiện đã muộn như vậy rồi mà y vẫn chưa ngủ, vì quá đau đớn mà mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm thân thể, môi dưới cũng bị cắn đến rớm máu.
"Ta đã biết." Tại Trung nhẹ nhàng đáp lời.
Thực sự là mấy hôm trước vết thương của y rất đau, nhưng Tại Trung một câu cũng không muốn nói ra, bởi vì y nghĩ có nói thì Duẫn Hạo cũng không quan tâm tới.
Những đêm từ nhiều năm trước, lúc y ở dưới thân Duẫn Hạo vì quá đau đớn mà khóc lóc van xin khản cả tiếng, còn vẻ mặt của người luôn luôn thờ ơ lạnh lùng.
Từ lúc đó Tại Trung đã có suy nghĩ, phải chăng đến một ngày nào đó mình chết, Duẫn hạo chắc cũng chỉ hờ hững liếc mắt nhìn một cái, sau đó quăng xác mình đến nơi hoang sơn dã lĩnh, rồi không để tâm đến nữa.
(Ách, chôn thây nơi thảo nguyên cô quạnh, đồng hoang vắng bóng người mà cũng nghĩ ra được...!Ám ảnh về Hạo Hạo của Tại ca sâu sắc quá rồi >.
"Đừng giấu giếm, nhỡ kỹ phải nói cho ta biết, ta...!quan tâm." Duẫn Hạo tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tại Trung, khe khẽ vuốt lọn tóc của y ôn nhu "Ngủ đi." Duẫn Hạo nói xong đứng dậy ra khỏi phòng.
Quan tâm? Duẫn Hạo người thực sự quan tâm sao? Tại Trung buồn bã cười cười.
Nếu như người thực sự quan tâm đến ta dù chỉ một chút, sao lại khiến chúng ta lâm vào hoàn cảnh này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...