Hắn rốt cuộc làm sao rồi?! Ngươi mau nói cho ta biết!" Bên trong sương phòng Doanh Nguyệt lâu, tiếng rống giận dữ của Duẫn Hạo vang lên như sấm.
Một lão lang trung toàn thân run rẩy đang đứng ngay trước mặt Duẫn Hạo, hiển nhiên là đã sợ đến ba hồn bảy vía bay bằng sạch.
"Công tử...!Vị công tử kia đang trong tình trạng nguy kịch, tuy kiếm không đâm vào nơi trọng yếu khiến y mất mạng, nhưng chính là vết thương quá sâu, nếu rút kiếm ra, rất có thể lúc đó y không thể vận khí nổi, ...!Bất quá, nếu không rút kiếm ra, e rằng công tử sẽ không trụ lâu hơn được nữa."
Duẫn Hạo sau khi vô tình đâm Tại Trung bị thương cũng không hề làm gì tùy tiện, do đó thanh kiếm vẫn ở yên trên người y.
"Ngươi chả lẽ không có cách nào vừa rút được thanh kiếm ra, vừa bảo đảm hắn không bị nguy hiểm sao?" Duẫn Hạo hiện đang cố gắng hết sức giữ chút bình tĩnh còn sót lại.
"Việc...!việc này lão phu không thể bảo đảm." Lão lang trung lúng túng giải thích.
"Loại như ngươi mà dám làm đại phu!" Duẫn Hạo nộ khí xung thiên một tay tung chưởng khiến bàn nước nát vụn.
"Lão...!Lão phu chỉ nói sự thật mà thôi, nếu như vị công tử này không phải có võ công hộ thể, chỉ e đã không thể duy trì đến tận lúc này, vết thương của y thực sự rất trầm trọng." Hơn nữa, bản thân y tựa hồ còn nội thương nhiều năm chưa lành.
Câu sau cùng, lão lang trung cũng không dám nói ra.
"Nếu theo lời nhà ngươi nói, chả lẽ hắn không còn đường sống ư?" Ánh mắt Duẫn Hạo âm trầm cực điểm.
"Chuyện đó cũng chưa chắc, lúc này nhất định phải rút mũi kiếm ra, chỉ cần vị công tử kia chống đỡ được, lão phu ắt có biện pháp bảo toàn tính mạng cho y.
Bất quá, thanh kiếm kia cần ngài trợ giúp lão phu rút nó ra."
"Ta?" Duẫn Hạo có chút kinh ngạc.
"Đúng.
Công tử là người luyện võ, nhất định biết cách rút kiếm sao cho vuông góc, sẽ không tạo nên một vết thương nào nữa trên người y."
"Được, ta rút." Duẫn Hạo gian nan gật đầu.
Hai người cùng đi vào bên trong, Tại Trung hiện đang suy yếu nằm trên giường, thanh kiếm vẫn cắm lến người y, theo nhịp thở yếu ớt mà rung động nhè nhẹ, mấy người đại hán đứng ở một bên, tựa hồ là vừa muốn chăm sóc y, vừa khó xử không biết làm thế nào.
"Tại Trung." Duẫn Hạo ngồi ở bên giường, bàn tay thon dài dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt đã không còn chút máu nào của Tại Trung.
"Công tử, lão phu còn phải chẩn bị vài thứ, hai người nên nói chuyện một chút, giúp y có thể thư giãn và bình tĩnh hơn." Lão lang trung dặn dò.
Duẫn Hạo gật đầu hiểu ý.
"Tại Trung, ngươi thực sự là ngu ngốc, vì sao lại đứng ra lãnh nhát kiếm đó? Phác Hữu Thiên đối với ngươi quan trong đến vậy sao?" Duẫn Hạo nhìn Tại Trung chăm chú, trong mắt là ý thương yêu không tỏ thành lời.
"Duẫn Hạo...!Cầu xin ngươi sau này ...!Đừng kiếm chuyện với Hữu Thiên nữa...!được không...!Hắn đã cứu mạng ta...!Nếu như không có hắn...!Ta đã chết từ lâu." Tại Trung khó khăn cất lên từng chữ.
"Được, ta có thể tha cho hắn, nhưng ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì, bằng không, ta sẽ đem Yên Vũ các toàn bộ chôn cùng ngươi!"
Tại Trung nghe xong lời Duẫn hạo nói, chầm chậm lắc đầu.
"Không thể...!Ta khó mà duy trì thêm được...!Duẫn Hạo...!Ngươi không nên khiến người vô tội bị liên lụy."
"Công tử, lão phu đã chuẩn bị thỏa đáng, nhanh rút kiếm ra." Lão lang trung nhằm đúng lúc đi tới.
"Tại Trung, hiện tại ta sẽ rút thanh kiếm ra, ngươi nhất định phải chống đỡ." Duẫn Hạo nói, tay di chuyển về phía thân kiếm, cũng bởi chuôi kiếm cách vết thương quá xa, nếu như cầm lấy chuôi để rút ra, có thể khiến vết thương bị động, cho nên Duẫn Hạo tình nguyện để tay vì cầm lưỡi kiếm cắt thịt chảy máu, cũng không muốn Tại Trung gặp nguy hiểm.
"Chờ một chút!" Tại Trung yếu ớt gọi Duẫn Hạo.
"Làm sao vậy?" Duẫn Hạo nhìn về phía Tại Trung ánh mắt vô cùng cương quyết "Tại Trung, ngươi không phải sợ, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì."
"Ngươi trước tiên đáp ứng ta...!Nếu như ta chết ..."
"Không có cái gì là nếu như ở đây hết! Ta không cho ngươi nói những lời như vậy!" Duẫn Hạo tức giận cắt ngang lời y.
"Hãy nghe ta nói hết." Tại Trung vô lực thở hổn hển một hơi thở "Nếu như ta chết...!Không được đi tìm Hữu Thiên kiếm chuyện...!Không được thương tổn hắn."
"Đến lúc này mà ngươi vẫn còn suy nghĩ cho tên khốn đó sao?" Bàn tay Duẫn Hạo nắm chặt lại.
Thậm chí trong lúc nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết, Tại Trung vẫn còn lo lắng cho tên Phác Hữu Thiên kia.
Lẽ nào ngươi thực sự đã động tâm với hắn sao?
"Ta nợ hắn hai lần...!Hắn đã cứu ta hai lần..." Tại Trung càng nói càng trở nên suy yếu.
"Công tử, kiếm ngay lập tức phải rút ra, lão phu thấy y không chịu lâu hơn được nữa." Lão lang trung cau mày toát mồ hôi.
"Được, ta đáp ứng ngươi, chuyện gì cũng đồng ý với ngươi! Chúng ta nhanh rút thanh kiếm ra" Duẫn Hạo gật đầu trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn Tại Trung với lo lắng ngập tràn trong đó.
Tại Trung khẽ cười yếu ớt, cuối cùng đã ngầm đồng ý.
Được trông thấy vẻ mặt khẩn trương lại thập phần lo lắng của Duẫn Hạo, tâm can Tại Trung không hiểu sao lại thấy một tia hạnh phúc nhỏ nhoi lóe lên rực rỡ.
Nguyên lai, người cũng để tâm đến mình một chút.
Nguyên lai, nếu như mình nhắm mắt, người lại lo lắng đến vậy.
Được rồi, vậy là đủ rồi, cho dù có chết, mình cũng cảm thấy mãn nguyện.
(>.
Duẫn Hạo, mặc kệ mọi chuyện, trong lòng người rốt cuộc ta cũng có một chỗ đứng, cho dù trong mắt người, ta chẳng là gì, nhưng đối với Tại Trung, như thế là đủ.
Tay Duẫn Hạo cầm chặt lấy thân kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cứa rách da thịt, tiên huyết cũng chầm chậm theo thân kiếm chảy xuống, chảy dần chảy dần xuống miệng vết thương của tại Trung càng khiến nó đỏ thẫm, nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến điều đó.
"Tại Trung, không được rời xa ta." Duẫn Hạo nói xong, hít một hơi thật sâu, một tay rút kiếm ra.
Bảy chữ đó tuy ngắn ngủi làm sao, nhưng ẩn chưa trong đó là đau thương vô tận và sợ hãi khôn cùng.
Nghe thấy câu nói đó, tâm can Tại Trung không nhịn được chấn động, mắt cố mở thật to nhìn Duẫn Hạo, chỉ thấy rõ ràng trên khuôn mặt tuấn dật kia bi thương ngập tràn.
Tại Trung muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng kiếm vừa rút ra khỏi cơ thể, đau đớn như thủy triều ào ào kéo đến, khiến mọi lời muốn nói trở thành một tiếng hét thảm thiết, tiên huyết theo vết thương mạnh mẽ tuôn ra không ngừng.
"A --!!"
Thân thể nhỏ bé và yếu ớt không có cách nào ngay lập tức có thể chịu đựng được đau đớn cường liệt đến thế, trước mắt Tại Trung bỗng chốc tối sầm, lâm vào hôn mê.
Trước khi để bản thân bị bóng đêm nuốt chửng, trong tâm trí Tại Trung một khoảng khắc ngắn ngủi chớp qua, nhưng lại vô cùng rõ nét, chính là câu nói kia của Duẫn Hạo.
"Tại Trung, không được rời xa ta."
Duẫn Hạo, có phải người, có một chút ...yêu ta?
"Công tử, nhanh tránh ra để lão phu cầm máu cho y!" Lão lang trung đẩy mạnh Duẫn Hạo sang một bên, cấp tốc giúp Tại Trung cầm máu.
Duẫn Hạo lùi ra sau đứng yên, bàn tay vẫn nắm chặt lấy thân kiếm không buông, máu của hắn và Tại Trung trộn lẫn vào nhau, thấm ướt lưỡi kiếm.
Tiếng kêu đau đớn vừa rồi của Tại trung chẳng khác gì mũi gươm đâm xuyên qua tim Duẫn Hạo, khiến hắn đau đớn đến không thể thở nổi.
Nhìn tiên huyết xối xả tuôn ra từ cơ thể Tại Trung, Duẫn Hạo cảm thấy khí lực toàn thân mình cũng theo đó thoát ra, sắc mặt lúc này của Tại Trung so với lúc nãy còn muốn trắng bệch hơn khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, vết thương trong tim cũng vì thế mà sâu thật sâu.
Tại Trung, ngươi không được dời xa ta, ta van cầu ngươi, không được để ta lại một mình cô đơn trên cõi đời này.
Lão lang trung khốn đốn nửa ngày, cuối cùng cũng khiến vết thương của tại Trung thôi chảy máu.
Nhưng khi ông đưa tay lên mũi y, Tại Trung đã không còn hơi thở.
Ông lại vội vội vàng vàng bắt mạch, bàng hoàng phát hiện mạch tượng y đã càng ngày càng yếu, thậm chí phải tinh ý lắm mới có thể nhận ra.
"Công tử, vị công tử kia e rằng khó lòng qua khỏi, lão phu đã bất lực." Lão lang trung chỉ biết thở dài một tiếng.
"Ngươi nói cái gì?" Duẫn Hạo không thể tin được vào điều tai mình vừa nghe, bàn tay buông lỏng, kiếm cũng vì thế mà rơi xuống đất "Keng" một tiếng khô khốc.
"Công tử, đã không còn biện pháp xoay chuyển càn khôn, xin ngài hãy nén bi thương." Vẻ mặt lão lang trung vạn phần bất đắc dĩ.
"Ta không tin! Ta không tin!" Duẫn Hạo chạy như bay tới bên giường, vòng tay ôm chặt Tại Trung vào lòng, nâng mặt y lên thảng thốt "Tại Trung, mở mắt nhìn ta! Ngươi không thể chết được!" Duẫn Hạo vừa nói vừa truyền chân khí vào thân thể y.
"Tại Trung, ngươi không thể chết được, không được sự cho phép của ta ngươi không thể chết được! Ngươi mau tỉnh lại cho ta!" Viền mắt Duẫn Hạo dần dần ửng đỏ "Tại Trung, đừng, không được dời xa ta."
Duẫn Hạo liên tục truyền chân khí của mình vào cơ thể Tại Trung, hoàn toàn không để ý đến làm như vậy sẽ khiến bản thân mình bị thương tổn, hắn hầu như đã đem năm thành công lực của mình truyền cho Tại Trung, nhưng người y cứ như hố đen không đáy, sắc mặt của Duẫn Hạo cũng dần chuyển sang trắng bệch một màu giống Tại Trung.
Thuộc hạ thấy Trang chủ của mình như vậy, không nhịn được nhíu mày lo lắng nhưng chẳng dám khuyên can.
Trang chủ, đừng ...!đừng lãng phí công lực thêm nữa, chẳng phải trước khi chúng ta dời khỏi trang Phác đại phu đã chưa một viên Thiên Hương Tục Mệnh hoàn cho Trang chủ sao? Nói không chừng sẽ có tác dụng." Một thiếu niên thoạt nhìn trông cỏ vẻ thông minh nhanh mồm nhanh miệng.
"Phải! Phải! Thiên Hương Tục Mệnh hoàn!" Duẫn Hạo nói, lấy ta một bình sứ cất kỹ trong người, dốc viên hàn duy nhất trong bình ra rồi hé miệng Tại Trung ra cho vào.
Nhưng lúc này Tại Trung căn bản không thể nuốt được bất cứ thứ gì, dược hoàn chỉ nằm lại trong miệng, không có cách nào nuốt xuống.
"Tại Trung, mau nuốt dược xuống đi, mau mau nuốt xuống." Duẫn Hạo nôn nóng tưởng như sắp phát điên.
"Công tử, ngài thử dùng miệng giúp y uống dược xem, biết đâu có tác dụng." Lão lang trung nhịn không được nhắc nhở, tuy rằng ông vốn đã định buông tay, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong muốn Tại Trung có thể cải tử hoàn sinh.
Duẫn Hạo nghe xong, ngay lập tức áp môi lên bờ môi không còn huyết sắc của Tại Trung giúp y nuốt dược.
Sau một hồi chật vật, Tại Trung cuối cùng cũng chịu nuốt viên dược.
Duẫn Hạo lại vội vàng nâng cơ thể y dậy, tiếp tục truyền nội lực giúp dược hoàn phát huy tác dụng.
Kinh qua một hồi vất vả gian nan, Tại Trung rốt cục đã chịu thở ra một hơi yếu ớt, lồng ngữ sau đó nhẹ nhàng phập phồng.
"Tại Trung, Tại Trung." Duẫn Hạo giúp tại Trung nằm an ổn xuống giường, chăm chú nắm chặt lấy bàn tay của y.
Lão lang trung cấp tốc bước lên kiểm tra, mạch tượng của Tại Trung tuy có vài chút suy yếu, nhưng thập phần ổn định.
"Công tử, thuốc này quả nhiên kỳ diệu, y tạm thời sẽ không có chuyện gì nguy hiểm." Lão lang trung lộ ra tia vui mừng xóa tan u ám trên gương mặt già nua.
"Sao lại chỉ là tạm thời? Ngươi là thuyết hắn còn có thể bị nguy hiểm? !" Duẫn Hạo tâm tư mới vừa thả lỏng ngay lập tức đã dựng đứng lên.
"Nếu như vết thương không bị nhiễm trùng thì sẽ khả năng hồi phục sẽ thuận lợi hơn, chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cho y thật tốt, lão phu tin tưởng hẳn là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lão lang trung nói thêm "Lão phu sau đây sẽ kê khai một số thang dược giúp y điều trị thân thể, nhất định công tử sẽ khỏe trở lại."
"Đã làm phiền đại phu rồi." Duẫn Hạo nghe xong lời lão lang trung nói, rốt cuộc đã khôi phục được vẻ trấn định vốn có, phân phó người đi theo lão đại phu.
Lão lang trung vừa lý khai, Duẫn Hạo đã ngồi bên giường Tại Trung, lẳng lặng nắm lấy tay y
Đây là lần thứ hai hắn suýt chính tay đoạt mạng của tại Trung.
Nhưng làn này, cảm giác đau lòng so với lần trước đã muốn gia tăng thêm rất nhiều.
Thậm chí vừa rồi hắn còn có suy nghĩ, nếu như Tại Trung thực sự chết, vậy Duẫn Hạo hắn cũng không thiết sống nữa...!Sống thêm làm chi khi chỉ còn lại một mình lẻ bóng, Duẫn Hạo chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình lại khiến Tại Trung trở nên nông nỗi này.
Ban đầu, hắn thực sự muốn lần này khi mang y quay về Minh trang nhất định sẽ dằn vặt thật nhiều.
Hai năm trước Tại Trung đã đùa giỡn hắn, khiến bản ngã của hắn không thể chịu đựng được, Duẫn Hạo t hực sự muốn cho Tại Trung nếm thử cảnh ngộ khi dám chọc giận mình, nhưng lúc này đây, hắn chỉ có một hy vọng duy nhất là tại Trung không xảy ra chuyện gì, chỉ cần như vậy, là tốt rồi.
Kỳ thực, từ hai năm trước, sự nhớ nhung của Duẫn Hạo dành cho Tại Trung đã mãnh liệt đến mức bản thân không thể tự kiềm chế được nữa, thậm chí đôi lúc còn như nhìn thấy bóng dáng của y quanh mình.
Ngay cả lúc Hi Triệt ca bỏ đi vào năm năm trước, hắn cũng không thành ra như vậy.
Duẫn Hạo không rõ nguyên nhân là vì sao.
Người hắn y đích thực là Hi triệt ca, nhưng mức độ quan tâm cũng như chú ý của hắn dành cho Tại Trung dường như sâu sắc hơn, hắn có thể dễ dàng chịu đựng được việc Hi Triệt ca không thương mình, có thể ở cùng một chỗ với nam nhân khác, nhưng khi hắn thấy Tại Trung ở bên cạnh Phác Hữu Thiên, thiếu chút nữa là đã phát điên, bởi thế Duẫn Hạo mới cường bạo Tại Trung ngay trong Yên Vũ các, giống như thể chỉ có hành động như vậy, mới có thể chứng minh Tại Trung là người của hắn, vẫn luôn thuộc về mình hắn.
Nghĩ đến chuyện chính Tại Trung vì bảo vệ Phác Hữu Thiên mà chĩa mũi kiếm về phía mình, trái tim Duẫn hạo chẳng khác nào bị đao thương đâm xuyên qua, thậm chí còn day qua day lại, đau đớn lan tràn tận đáy lòng.
"Tại Trung, có phải ngươi thực sự đã động tâm với Phác Hữu Thiên rồi không?" Duẫn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tại Trung thì thầm "Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi chỉ có thể là của ta."
Tại Trung, ta tuyệt đối không cho phép ngươi động tâm với tên nam nhân khác, trong mắt ngươi ngoại trừ ta cũng không thể có thêm hình bóng của bất cứ ai! Ta sẽ đưa ngươi trở về Minh trang, để ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh ta, duy nhất mình ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...