Hôm sau là chủ nhật, Thanh Nhi an ổn ngủ một giấc đến trưa, thức dậy liền quơ tìm điện thoại nhắn một tin nhắn rồi lửng thửng đi vào phòng tắm.
Ba phút sau dưới nhà vang lên tiếng chuông inh ỏi, thím Hương giúp việc vội vàng chạy ra ngoài mở cổng.
Ngay sau đó, một cô gái mặc váy baby hồng hăng hăng chạy vào nhà hướng vị phụ nhân đang thưởng trà trên ghế, hô lớn. "Con chào bác ạ!"
Tách trà trong tay mẹ Nhi run rẩy, bà giật mình xoay đầu nhìn cô gái đã cao bằng con gái bà mà vẻ mặt cứ như con ních, cười nhạt hỏi. "Con là bạn Thanh Nhi à? sao lại hô lớn quá vậy làm bác giật cả mình."
An Nhiên ngượng ngùng gãi đầu. "Con xin lỗi, nhưng bác không nhớ ra con sao? Con là An Nhiên hồi còn bé hay sang nhà bác chơi, lúc đó bác còn khen con lanh lẹ nữa đó."
Mẹ Nhi nhíu mi trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi bật cười, vội buông tách trà xuống bàn kéo tay cô ấy ngồi bên cạnh, niềm nở nói. "An Nhiên con gái anh Tâm đúng không? Xem nào lớn lên xinh đẹp thế này làm bác nhận không ra, ba mẹ con dưới quê vẫn khoẻ chứ?"
An Nhiên cười tít cong mắt hai mắt, ngọt ngào nói. "Ba mẹ con vẫn khoẻ, có thể năm sau sẽ chuyển hộ khẩu lên đây sống cùng con."
"Được vậy thì tốt quá, hiện tại con đang học ở đâu? lên thành phố bao lâu rồi mà hôm nay mới đến nhà bác?"
"Con học cùng khoa báo chí với Thanh Nhi, hôm nay cậu ấy rủ đi chơi mới có dịp đến thăm bác, bác và bác trai khoẻ chứ ạ? nhìn bác ngày càng xinh đẹp ra nha!"
"Hahaha~ cái con bé này càng lớn càng dẻo miệng..."
.....
Thanh Nhi vừa ra khỏi cửa phòng đã nghe tiếng nói cười rom rả, cô bất giác bật cười khom người qua lan can nhìn xuống trêu chọc. "Mẹ, mẹ đừng nghe con nhỏ đó nịnh hót, cũng đừng có khen nó, nó khoái ăn dưa bỡ lắm."
Mẹ Nhi ngẩng đầu lên nhìn con gái cười ha há, vui vẻ nói. "Con xuống đây nghe An Nhiên nó nói gì này? Nó kể với mẹ là con ghen với nó chỉ vì thằng Phong nói vài câu ngon ngọt với nó đấy. Hahaha~"
"Mẹ nói gì?" Thanh Nhi sửng sốt xong lập tức nhớ ra chuyện lần trước, cô vội vàng mang giày bẹp bẹp bẹp chạy xuống cầu thang, tức giận gào lên. "Trình An Nhiên cậu chết chắc rồi."
An Nhiên quơ lấy túi xách nhanh như chớp đứng dậy khỏi ghế lao đầu ra cửa, hô to. "Bác gái ơi, hôm khác con lại đến chơi ạ."
"Không cho đến, cút về sao Hoả của ngươi đi." Thanh Nhi phía sau mắng một tiếng, hai ba bước đã đuổi kịp tóm lấy An Nhiên vật xuống bãi cỏ, từ trên cao nhìn xuống cười hố hố. "Cho mi chết."
An Nhiên ngây thơ nhưng không ngu ngốc, nhanh nhẹn giơ tay tóm lấy chân cô kéo một phát, nhìn bàn tạ ai đó oanh liệt đập xuống đất, cười vô cùng khoái trá. "Chết chung đi."
Mẹ Nhi trong nhà nhìn hai đứa con gái đang lăn lốc trên bụi cỏ, ngao ngán lắc đầu. "Chỉ được cái to xát."
Hai người chiến đấu xong liền sảnh khoái khoát vai nhau đón taxi đến trung tâm mua sắm nhưng điểm dừng đầu tiên của họ lại là McDonald's.
Vừa vào, An Nhiên đã hoành tráng gọi một bàn lớn thức ăn, cô ngồi ở góc bàn hăng hái gặm cánh gà coi thường sự tồn tại của thế giới. Thanh Nhi một bên hút coca, ăn khoai tây chiên nhìn mà cười không dứt, cảm giác giống như dẫn ma đói đi ăn vậy.
An Nhiên thấy thế thì huých tay cô một cái, hung hăng kể lể. "Nói cho cậu biết, tớ lên thành phố A hai năm rồi mà chưa từng ngửi qua mấy thứ này, cái ông quản gia nhà tớ đúng là kinh dị không chịu nổi suốt ngày chỉ biết mỗi cơm với cháo, bây giờ chỉ cần ngửi tới mùi thức ăn do ông ta nấu là ruột tớ xoắn lại một cục."
Tuy nói gia đình An Nhiên ở quê nhưng lại không thuộc tầng lớp trung lưu thừa đất thiếu tiền, ngược lại cô là đại tiểu thư của một tập đoàn dầu khí lớn trong nước. Gia tộc họ Trình kinh doanh theo quy tắc không phô tương thế lực, họ ngấm ngầm giao dịch trên thương trường, thủ đoạn phải gọi là dứt khoát tàn nhẫn.
Đừng hỏi sao Thanh Nhi lại biết chuyện này? Bối cảnh từ đời ông nội của nam chính Trình Dịch Phong cũng bị bà tác giả lôi vào tiểu thuyết thì những chi tiết giết người cướp của trên thương trường của hắn cũng không hề thiếu. Hơn nữa dạo này Thanh Nhi rất siêng đọc báo, cô phát hiện cái Tổ quốc cô đang sống có một mạng lưới bao trùm rất khủng bố, đó là tập đoàn tài chính Thượng Hoằng.
Ừm, chỉ biết vậy thôi, còn vị đại tài phiệt đỉnh đỉnh đại danh đó, tha lỗi thân phận cô thấp hèn không thấy nỗi một cọng lông chân.
Trở lại với vị ngồi trước mắt, Thanh Nhi đẩy đẩy cô ấy, làm bộ sợ hãi hỏi. "Ăn xong chưa? Xem này, cậu ăn hết 10kg gà rán của người ta rồi đó, không sợ béo phì hả?"
Miệng An Nhiên vẫn đang gặm một khúc xương gà, lắc đầu ú ớ nói. "Chưa xong, tớ còn muốn ăn nữa."
Thanh Nhi lần này sợ hãi thật rồi, ánh mắt đầy hâm mộ nhìn cô ấy, run rẩy hỏi. "Sư phụ, có cần tiểu nhân cho người đóng gói toàn bộ gà rán gửi về nhà cho ngài không?"
"Cũng được." Ai đó hết sức vô tư gật đầu cái rụp.
Thanh Nhi. (-_-) ngất!
Hậu quả của việc ăn quá nhiều là An Nhiên đi đường liên tục trào dâng cơn ợ, hành động này đã vô thức đem hình tượng hotgirl baby của cô nàng treo trên màng chuông. Đã vậy Thanh Nhi còn chụp ảnh bàn ăn đầy xương và cô nàng gặm xương post lên facebook, hoàn toàn thành công đá đổ hình tượng một thời của ai đó.
An Nhiên tức giận đến nhảy lên bình bịch, giữa chốn đông người chỉ tay vào mặt cô hét lớn. "Trần Thanh Nhi, tớ hận cậu."
Thanh Nhi vẫn giữ hình tượng mỹ nữ phong tình đúng chất, hờ hững nhúng vai từ bỏ cuộc chơi. "Tuỳ cậu."
An Nhiên. (>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...