Thế Thân Nữ Phụ


"Thanh Nhi, Thanh Nhi." An Nhiên chờ mãi mà không thấy cô quay lại bèn đứng dậy trong xe giơ tay vẫy gọi. Nhưng cô vẫn cứ đứng ngây đơ không nhúc nhích, buộc lòng cô ấy phải chạy xuống đẩy cho hai phát. "Cậu bị làm sao vậy? Đi thôi."
"Ờ.. ờ.." Vẻ mặt Thanh Nhi vẫn còn ngơ ngác, nhanh chóng khởi động xe lái đi, xuống quãng đường trong đầu cứ vang lên một từ "đi đi đi", thật sự khiến cô tò mò người kia muốn chết.
Lặng thin một lát quay qua thì thấy con heo nào đó đã ngủ phì phò, Thanh Nhi vốn muốn chở cô ấy cùng đến bệnh viện nhưng bộ dạng này thì tống về nhà cho an.
Một mình Thanh Nhi đi đến bệnh viện, cô bắt đầu xoa cằm ngẫm nghĩ, chỗ này sắp biến thành ngôi nhà thứ hai của mình rồi. Đẩy cửa phòng ai đó ra, cô ngượng ngùng cười. "Bác sĩ Trương lại gặp nhau rồi."

Trương Lam Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn ôn hoà như cũ, tỉnh bơ hỏi. "Lại bị gì nữa?"
Thanh Nhi khẽ liếm môi ngồi xuống ghế, giơ tay chỉ chỉ trán mình, chớp chớp mắt vô tội. "Gặp biến thái, bị đập đầu."
Nhìn cái trán tím bầm của cô, Trương Lam Tuyệt không nói lời nào đi lấy thuốc, Thanh Nhi thấy vậy liền luôn mồm lải nhải. "Để em kể anh nghe, lúc nảy đang lái xe gặp phải một tiểu biến thái bắt cóc phụ nữ, tên đó thấy cảnh sát thì chột dạ tấp ngang xe vào lề làm em chạy sau thắng... A."
"Lái xe phải chú ý, có phải em lại cùng An Nhiên đùa giởn hay không?" Trương Lam Tuyệt vừa hỏi vừa giữ lấy ót cô, dùng một tay ấn vào trán nhẹ nhàng mát xa.

Thanh Nhi không có đau nhưng vẫn lợi dụng bấu lấy eo người ta, bị nói trúng chột dạ thì trưng ra vẻ mặt tủi thân, long lanh sóng mắt. "An Nhiên không sao cả, em đã dùng cả tính mạng để bảo vệ tình nhân bé nhỏ của anh đấy. Anh đáng lí phải nói tiếng cám ơn em hoặc giả mời em đi ăn một bữa cơm."
Anh ta nhìn bộ mặt giả tạo của cô nở nụ cười ấm áp, nhàn nhạt nói. "Bây giờ anh giúp em chữa cái trán này đã là cạn tình cạn nghĩa rồi, còn muốn anh dẫn em đi ăn thì lần sau mang cơ thể lành lặn đến đây."
"Thật nha? Hahaha~" Thanh Nhi bật cười toe toét, kích động ôm lấy thắt lưng anh ta.. Đúng lúc này cửa phòng cạch một tiếng mở ra, giọng nói bên ngoài vọng vào. "Lam Tuyệt, em đến..."
Cô gái đứng đơ ở cửa nhìn trân trân bọn họ, Thanh Nhi cũng muốn xoay đầu nhìn thử là vị tiểu thư nào có giọng nói quyến rũ thế này, nhưng đầu bị Trương Lam Tuyệt giữ chặt, cô uất ức chớp mắt. "Bác sĩ Trương, cho em nhìn một cái."
Trương Lam Tuyệt cúi đầu nhìn cô còn chưa mở miệng, chỉ nghe trong không trung vang lên một tiếng "Tách", sau đó cửa phòng bị đóng lại.
Thanh Nhi (>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận