Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Người đàn ông này chính là Hạ Diễm! Tuy rằng hắn quần áo đều đã rách nát, chật vật đến cực điểm, khắp khuôn mặt đều có vết thương, lôi thôi như ăn mày. Thế nhưng cặp mắt kia sẽ không gạt người, ánh mắt này cùng ánh mắt trong hình Hạ Diễm giống nhau như đúc.

Y Lai đối với lời nói của tên mập vẫn có chút hoài nghi. Dựa theo lời tên mập, thì Y Lý chính là người vừa ngu vừa ngốc, người như vậy lại dám đi câu dẫn Hạ Diễm sao? Thế nhưng khi lời này là từ người trong cuộc nói, Y Lai không thể không hoài nghi Y Lý thật sự làm chuyện này, có điều hiển nhiên thủ đoạn không đủ, ngược lại còn gặp miệt thị.

Y Lai đột nhiên rất muốn biết ký ức của Y Lý, biết đến rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì. Nếu không, y sẽ rất bị động. Hạ Diễm hơi hơi híp mắt nhìn chằm chằm Y Lai, ánh mắt thô bạo. Tiếp đó đưa tay chạm vào cổ Y Lai, thời điểm bàn tay lạnh buốt của hắn chạm vào cổ Y Lai, Y Lai không khỏi run lên một hồi. Y cảm nhận được sát khí. Y Lai vừa mới sống lại, y cũng không muốn chết trong tay tên thần kinh này.

Đầu óc Y Lai nhanh chóng suy nghĩ... Nói tới sức mạnh, y mất đi trân châu ngọc, cũng không còn dị năng, căn bản không phải là đối thủ của Hạ Diễm. Nói đến thân phận, Hạ Diễm là người thừa kế của Hạ gia. Ở hành tinh Hải Thần, Hạ gia chính là lão đại. Nói đến đầu óc, Hạ Diễm là bị bệnh tâm thần, lúc không vui giết người cũng là chuyện bình thường.

Như vậy tính ra, y lại không có đường để lui...

"Tôi cảm thấy tôi có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu." Hạ Diễm thu tay về, ngồi xuống bên cạnh Y Lai.

Từ điên cuồng giết người lại biến thành thầy coi bói*, chuyển biến cũng thật nhanh đi. Y Lai càng thêm khẳng định, Hạ Diễm không chỉ bệnh thần kinh, còn bị bệnh tâm thần. Y biết Nặc Mạn Đại Đế thả y đi câu dẫn một tên thần kinh quả thât không dễ gì, so với câu dẫn Lâm Sắt còn khó hơn, vì y căn bản không biết Hạ Diễm suy tính cái gì.

(Thầy coi bói*: ý nói Hạ Diễm có thể đoán được suy nghĩ của Y Lai...Mà mị lại không biết dùng từ gì diễn tả cho hợp nên để là "thầy coi bói" luôn cho liền mạch văn.)

Y Lai nhìn hắn, không nói.


Hạ Diễm ở trên giường Y Lai trực tiếp nằm xuống: "Tôi muốn ăn tối, hai lọ thuốc dinh dưỡng chất lượng tốt." Hắn nói xong, liền nhắm mắt dưỡng thần.

Y Lai ngồi bất động tại chỗ. Qua mấy phút, Hạ Diễm đang nhắm mắt lại nói: "Có rất nhiều người thích cãi lời tôi, thi thể đều không toàn vẹn."

Nhìn thế nào cũng thấy đây là uy hiếp trắng trợn, thế nhưng Y Lai cũng khuất phục. Lần này, y không sai tên mập ra ngoài mua nữa, mà từ trong túi tiền của tên mập lấy ra mấy chục viên thạch đen, liền đi ra ngoài. Hành tinh Hải Thần cùng Đế Quốc khá giống nhau, một ngày đều có 24 tiếng, một năm lại ngắn hơn Đế Quốc mấy ngày. Y Lai đi được mấy dặm đường, mới ra khỏi xóm nghèo. Y ngẩng đầu lên, hiện trước mặt y chính là nhà cao tầng, còn có đường ray xung quanh trên không trung, xe lửa cứ chạy qua chạy lại trên đầu y, cao hơn nữa còn có các loại phi cơ lớn nhỏ. Y tra trên internet thì hiểu rõ hành tinh này hơn được một chút. Bây giờ tận mắt xem, nơi này cùng Đế Quốc kỳ thực không có gì khác nhau, đều là cao ốc san sát, xe cộ cũng tấp nập.

Y Lai mua ba lọ dinh dưỡng tốt, lại mua thêm một lọ chất lượng kém về. Lúc y về đến cửa nhà, liền phát hiện tên mập trốn trong góc như một con thỏ, nhìn thấy Y Lai như nhìn thấy vị cứu tinh, lôi kéo tay Y Lai nói: "Chuyện này... Người bên trong thực đáng sợ. Sớm biết như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cứu hắn về."

Ánh mắt Y Lai lóe lên: "Hắn làm gì?"

"Đột nhiên phát điên như thú dữ vậy. Suýt chút nữa đem tôi đây xé ra..." Tên mập trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, "Thiếu gia, hay là cho hắn nơi này đi, chúng ta tìm nơi khác ở?"

Y Lai đã hiểu rõ tình trạng của Hạ Diễm, cho nên đối với việc hắn phát điên không có chút kinh ngạc, vốn là trong dự liệu. Y Lai suy tư trong chốc lát liền quyết định: "Căn phòng này là phải bỏ ra mười tệ thuê, nỡ lãng phí sao?"

Tên mập keo kiệt nói: "Vậy ở lại nơi này đi."

Lúc Y Lai đi vào, Hạ Diễm đã khôi phục lại bình thường. Vốn là căn phòng bừa bộn giờ lại thêm ngổn ngang, cái giường duy nhất cũng sụp. Hạ Diễm ngồi trên ván giường, tóc đen che đi đôi mắt, xem ra đặc biệt khủng bố. Lớp vải cuối cùng trên người hắn cũng nát, lúc này chỉ còn lại một vật gì đó che quanh phần eo, còn lại toàn bộ da thịt đều lộ ra. Người này không ôm yếu giống như y đoán, trái lại thân thể khỏe mạnh, ngực cùng bụng đều bao trùm một tầng cơ bắp, vô cùng mạnh mẽ.


Y Lai đem hai lọ thuốc dinh dưỡng ném tới, Hạ Diễm bắt lấy, một hơi liền uống xong.

"Cậu có phải đang rất tưởng tượng lúc tôi "đè" cậu??? " Hạ Diễm hỏi rất tự nhiên.

Y Lai nhìn Hạ Diễm, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt ngang ngược đầy vết thương, còn có ánh mắt thâm thúy, Y Lai không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Cởi quần áo ra." Hạ Diễm ngữ khí hung hăng.

Con ngươi Y Lai rũ xuống, nói như vậy, dị năng càng mạnh, nhu cầu càng dồi dào. Hạ Diễm vừa phát điên, nghĩ muốn chuyện kia cũng rất bình thường, mà nơi này chỉ có hắn cùng tên mập, chỉ cần không phải người mù đều sẽ chọn hắn. Y Lai cũng không nóng lòng với chuyện như vậy, thế nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của y, thì đây chính là cơ hội tuyệt vời. Thế nên y vẫn cởi quần áo, ánh mắt theo bản năng mà quét xuống nửa người dưới của Hạ Diễm. Theo thể trạng của hắn, thì vật kia nhất định không nhỏ, xem ra y sẽ phải nếm chút đau khổ...

Hạ Diễm gỡ bỏ nội khố*, thời điểm y thấy vật kia, so với tưởng tượng của y còn hùng vĩ hơn một chút. Hạ Diễm đi tới, Y Lai đột nhiên có chút sợ sệt, hơi thở xa lạ của đàn ông tràn ngập giác quan của y, y theo bản năng mà có chút bài xích*.

(Nội khố*: quần chip á:))

Bài xích*: kiểu như sợ, xa lánh, muốn tránh xa một chút)


Tiếp đó, Hạ Diễm nhặt quần áo của y lên, bắt đầu mặc vào...

Y Lai: "..."

Y Lai cao một mét bảy mươi lăm, hình thể hơi gầy, mà Hạ Diễm thì lại cao hơn y khoảng chừng 5 cm, thân thể cường tráng. Hạ Diễm mặc quần áo của Y Lai, liền như người lớn mặc y phục của đứa nhỏ, tay áo cùng ống quần đều ngắn đi một đoạn, trông vô cùng buồn cười.

"Cậu tựa hồ rất chờ mong tôi làm gì cậu?" Hạ Diễm liếc Y Lai một chút.

"Sao anh không bảo tôi mua một bộ quần áo mới vừa vặn?" Y Lai hít sâu một hơi, đè xuống lúng túng trong lòng.

Hạ Diễm ngẩng đầu liếc y, ném cho y hai chữ lạnh nhạt: "Quên."

Mấy ngày liên tiếp, Y Lai cùng tên mập thay nhau làm trâu làm ngựa cho Hạ Diễm, khổ không thể tả, lúc Y Lai cho rằng thời gian này thống khổ vô cùng tận, Hạ Diễm lại đột nhiên biến mất, cũng không còn xuất hiện trong khu ổ chuột này nữa.

Kỳ thực chuyện này không có gì lạ, Hạ Diễm là người thừa kế của Hạ gia. Không biết vì nguyên nhân gì lại rơi vào con sông kia, được tên mập lượm về. Nhà giàu ân oán tranh đấu nhiều, Hạ Diễm ở lại chỗ này năm ngày, tuyệt đối không phải vì cảm thụ sinh hoạt của dân đen, hẳn là có âm mưu gì. Hạ Diễm đã đạt được mục đích, liền rời đi.

Hạ Diễm rời đi, Y Lai cùng tên mập như được giải phóng, tên mập cao hứng khua tay múa chân, Y Lai cũng không vui mừng lắm. Nhiệm vụ của y là câu dẫn Hạ Diễm, thế nhưng trải qua mấy ngày, tựa hồ một cái ngón chân của hắn cũng chưa chạm tới. Y đã lãng phí một cơ hội tốt.

Nhưng mà Y Lai không nghĩ tới, chính là ngày thứ hai, một chiếc phi cơ liền dừng lại trước nhà y. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi tới trước mặt bọn họ: "Thiếu gia Y Lý, chúc mừng ngài. Thiếu gia nói rất yêu thích ngài, chẳng bao lâu nữa, ngài chính là thiếu phu nhân của Hạ gia. Tôi đến đón ngài về Hạ gia."


Y Lai cùng tên mập như chết đứng, hai người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Y Lai nghĩ, Hạ Diễm cư nhiên nhanh như vậy lại muốn cùng y kết hôn, nhiệm vụ câu dẫn Hạ Diễm không phải quá đơn giản sao? Tên mập nghĩ, Hạ Diễm kia vô cùng chán ghét Y Lý mới đúng, hiện tại lại muốn cùng y kết hôn?

Y Lai cùng tên mập vô cùng ngạc nhiên, người đàn ông kia cũng vô cùng ngạc nhiên. Việc Y Lý câu dẫn thiếu gia, mọi người trong nhà Hạ gia đều biết, mà thiếu gia cư nhiên lại chọn y, chẳng lẽ y thật sự câu dẫn thành công? Hạ đại thiếu gia cũng không giống mắt nhìn người kém, là người trước mặt có chỗ hơn người sao? Nam nhân nhìn gương mặt Y Lai, khuôn mặt này đúng thực là tinh xảo, da dẻ trắng nõn, trong ba người ứng tuyển thì đúng là xinh đẹp xuất sắc. Hoặc có thể nói, Hạ đại thiếu gia xem ra cao thâm khó dò, dáng vẻ hỉ nộ vô thường, trên thực tế lại là người háo sắc?

Ba người cùng lên phi cơ, tâm tư mỗi người mỗi khác. Dọc trên đường đi, tên mập rất hưng phấn, khi thì chọt chọt eo Y Lai, khi thì vỗ vỗ cánh tay y, mặt nọng khó giấu nổi hưng phấn.

"Thiếu gia, cậu ngày đó cũng từng nhìn thấy Hạ đại thiếu gia, nói tôi nghe hắn có phải là thân sĩ anh tuấn như lời đồn đại không? " Tên mập mặt đầy bát quái nói.

Tên mập này nếu như biết mấy ngày nay vị thân sĩ đã đem hắn làm trâu ngựa, làm cho thống khổ không thể tả chính là Hạ Diễm thiếu gia, không biết hắn sẽ thế nào.

Y Lai mắt nhìn phía trước, lộ xuất nụ cười cao thâm khó giấu.

"Thiếu gia, đừng cười như dâm phụ thế được không?" Tên mập kích động nói.

Ánh mắt nam nhân ngồi chỗ tài xế không khỏi liếc qua đây một chút.

Y Lai cảm thấy vô cùng khó xử, tên mập này sao lại phiền đến vậy? Nhưng mà, trong lòng y cũng có chút cảm giác lạ lẫm, trong hai mươi năm quá khứ của y, toàn là âm mưu quỷ kế, rất ít khi gặp phải người như tên mập, bao nhiêu xấu xa đều biểu hiện hết trên mặt.

Trước một khắc, Y Lai còn đang suy nghĩ về nhiệm vụ của mình, nghĩ Hạ Diễm rất khó đối phó. Thế nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ buồn cười của tên mập, lo lắng trong lòng Y Lai cũng dần biến mất...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận