An Nhiên vừa nhìn trước ngó sau vừa chạy vội vào trong thang máy sắp đóng.
May quá, vừa kịp thang máy. Tiếng thang máy đóng lại làm cô nhẹ nhõm vô cùng.
Cảm nhận được hình như có ánh mắt nhìn mình, nhưng An Nhiên cũng lơ đi, việc người khác nhìn mình thế này không phải là lần đầu tiên, chỉ là cô khó hiểu, đã lâu như vậy rồi sao họ vẫn còn nhìn cô chằm chằm như vậy, cô cũng đâu phải xinh đẹp hay xấu xí quá mức đến vậy. Tin đồn cũng đã dần lắng xuống rồi mà.
Nhìn những con số đang hiển thị, An Nhiên phát giác hình như không khí trong thang máy lúc này có chút khác lạ.
Ngày thường chẳng phải giờ tan làm,mọi người trong thang máy sẽ trò chuyện với nhau nhiều lắm hay sao, hôm nay lại yên ắng đến bất thường như vậy?
Thang máy dừng ở tần cuối cùng, Các nhân viên lần lượt đi ra ngoài, lúc này An Nhiên cũng lủi thủi đi ra, hầu như không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của mình, đến khi có một dáng người lướt qua, cô bỗng chốc cứng đờ người.
-Ra ngoài gặp anh.
Đó là câu mà Minh Lâm nói với cô khi đi lướt qua cô.
Trốn được ngày một ngày hai cũng không thể trốn được cả đời, cái gì nên đối mặt thì vẫn cứ đối mặt thôi.
An Nhiên ngoan ngoãn đứng đợi anh ở ngoài công ty, đương nhiên là cô sẽ chọn chỗ vắng người để mà đứng, cô thật không muốn thành tâm điểm của mọi người.
Chiếc xe Ford màu xám dừng ngay trước mặt cô, không đợi cho Minh Lâm xuống xe, cô đã nhanh chân chạy vào trong.
-Anh nhanh lái xe đi.- Cô giục.
-Sao vậy?
-Không có gì, chỉ là… em không muốn người khác nhìn thấy thôi ạ.
-Thôi được rồi.- Minh Lâm thở dài.- Chúng ta đi thôi.
Minh Lâm đưa cô đi đến một nhà hàng gần đó để ăn tối. Nhà hàng không tính là trang trọng nhưng khá trang nhã, hơn nữa cũng không tạo cho An Nhiên cảm giác quá xa hoa.
-Em ngồi đi.- Minh Lâm kéo ghế cho cô.
-Cảm ơn anh.- An Nhiên mỉm cười.
-Không có gì.
Minh Lâm gọi một vài món ăn, đều là những món ăn cô ưa thích, đều đó đủ để thấy được anh quan tâm đến cô nhiều như thế nào.
-Dạo này… em đang tránh mặt anh sao?
-Không… làm gì có chuyện đó.
-Vậy sao lúc nào anh cũng cảm thấy em đang tránh mặt anh?
-Là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
-Là anh suy nghĩ nhiều sao?- Minh Lâm khẽ cười.- An Nhiên, anh chỉ muốn em thoải mái, nếu có gì không ổn thì hãy nói thẳng với anh.
-Thật sự không có chuyện gì.- An Nhiên nói nhỏ.
-Anh muốn em nói thật với anh, An Nhiên, em không phải ngại chuyện gì cả.- Giọng anh trầm thấp, tràn đầy từ tính.
-Em…- An Nhiên ngập ngừng.
-Em cứ nói đi, đừng ngại.
-Thật ra thì cũng chẳng có gì đâu.- Cô mỉm cười.
Minh Lâm trầm ngâm, không nói gì cả.
-Chỉ là… em không muốn ảnh hưởng đến mọi người.
-Ảnh hưởng như thế nào?
-Em… không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của anh,
-Tại sao lại là danh tiếng của anh?
-Là… em nghe nói em khiến mối quan hệ giữa anh với người nhà không tốt. Hơn nữa, em khiến anh làm nhiều chuyện… điên rồ.
-Em nghĩ những chuyện đó là do em. Em nghĩ… những việc anh làm là “điên rồ”?
-Em không có ý đó. Em xin lỗi.- Cô lí nhí.
-Đối với anh mà nói, những lời nói đó không đáng để tâm, anh không ngờ nó tác động đến em nhiều như vậy.
Cô lâm vào trầm mặc.
-Hơn nữa, những việc anh làm là vì anh cảm thấy nó xứng đáng, hơn nữa em cũng thấy đó thôi, nó mang lại lợi nhuận cho công ty, đâu có gì nguy hại đến công ty, chẳng phải những người đó cũng được hưởng lợi từ việc này sao?
-Em… em…
-Anh chưa bao giờ cho rằng những việc anh làm là sai, là điên rồ, anh chỉ cảm thấy những việc đó anh làm là rất đúng, nó khiến anh cảm thấy vui vẻ và mang lại lợi ích cho mọi người mà thôi.
An Nhiên lại cúi thấp đầu.
-Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, nếu em cứ để tâm đến lời nói của nhiều người như vậy thì em cũng sẽ không thoải mái được đâu, chỉ cần em cho là đúng thì là đúng, không cần phải để tâm gì nhiều.
-Em hiểu rồi ạ, nhưng em vẫn…
-Em đừng nói nữa, hãy dành thêm thời gian để suy nghĩ về việc đó anh cũng không muốn áp đặt suy nghĩ của mình đối với em.- Minh Lâm ngăn những lời cô định nói ra, mỉm cười nhẹ nhàng, tựa hồ như giữa hai người họ chưa hề có cuộc nói chuyện đó.
-Mau ăn đi, đồ ăn để lâu sẽ không ngon nữa đâu.
An Nhiên chỉ biết gượng cười, khẽ gật đầu.
Mặc dù là món ăn cô thích, nhưng bây giờ lại cảm thấy không có một chút khẩu vị nào cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...