Kỳ Tự nhẹ nhàng dập tắt điếu thuốc trong tay, khẽ dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói:
“Cô tìm tôi?”
Minh Dao ổn định tâm trạng, gật đầu và đi về phía trước, đặt hộp trang sức lên bàn.
“Kỳ tổng, có phải anh nhầm rồi không? Đôi hoa tai này không phải của tôi”.
“Vậy à?”.
Kỳ Tự hoàn toàn không có biểu hiện bất ngờ.
“……Đúng vậy”.
Minh Dao lúng túng trả lời.
Sau vài giây im lặng, Kỳ Tự hướng về chiếc ghế bên cạnh Minh Dao, hất cằm lên:
“Ngồi đi.”
Minh Dao cũng không thể cứ đứng ngẩn ra trước mặt người khác như vậy, vì thế cô ngồi xuống, thuận tiện mở hộp trang sức đưa cho Kỳ Tự:
“Anh xem một chút đi.”
Ánh mắt của Kỳ Tự lưu lại trên gương mặt của cô vài giây, sau đó anh thản nhiên liếc nhìn chiếc hoa tai rồi nói:
“Không đưa sai”.
Minh Dao:
“……….”
Không đưa sai?
Tại sao lại đưa cho mình món quà quý giá như vậy?
Không có lý nào.
Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc của Minh Dao, Kỳ Tự một lần nữa đẩy hộp trang sức đến trước mặt của cô:
“Coi như là quà gặp mặt của anh trai”.
Hai tai của Minh Dao ngay lập tức như bị đốt cháy, cô muốn giải thích:
“Không phải, tôi không phải….”
Thư ký đột nhiên bưng cà phê vào, lễ phép đặt trước mặt của Minh Dao:
“Mời cô từ từ dùng.”
Nhưng Minh Dao không muốn uống cà phê nữa, những lời nói vừa rồi của Kỳ Tự chỉ làm cô như nổ tung.
“Kỳ tổng, đó thật sự là một sự hiểu lầm.
Hôm đó tôi đã gõ nhầm cửa vì bạn tôi đã gửi nhầm số phòng cho tôi……”
Minh Dao giải thích rất chân thành, nhưng nói xong nửa ngày rồi mà Kỳ Tự chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu không có tâm “ừm”.
???
Minh Dao nhớ tới lời của Giản Ninh.
Những người phụ nữ đó sẽ tìm mọi cách để gõ cửa phòng anh ta, vậy thì có lẽ ở trong mắt của anh, lời giải thích của Minh Dao chỉ là sự che đậy?
Minh Dao bừng tỉnh, rõ ràng mình cũng có điểm bị hiềm nghi mà.
Đầu tiên là cố ý đi chung thang máy với anh ta, sau đó lại gõ cửa phòng còn kêu anh trai nữa, cuối cùng ở buổi triễn lãm còn cố ý tạo ra sự gặp mặt ngẫu nhiên.
Nếu không phải đang nói về bản thân mình thì Minh Dao cũng cảm thấy đây là đang diễn trò lạt mềm buộc chặt.
Minh Dao biết cô không thể giải thích rõ ràng hơn nữa, đơn giản cô cũng lười giải thích, dù sao mục đích hôm nay của cô chỉ là trả lại đôi hoa tai.
Cô đẩy chiếc hộp cho Kỳ Tự lần thứ hai:
“Mặc kệ anh tin hay không, tôi đối với anh…..Tóm lại, không phải loại mục đích như anh nghĩ.
Chiếc hoa tai này quá sang trọng, hay là anh đưa cho người khác đi.”
Nói xong một hơi, cô cầm cà phê lên muốn làm dịu không khí, nhưng cà phê chưa kịp đến miệng, người đàn ông đã đột nhiên mở miệng:
“Nhưng tôi đối với em chính là loại mục đích mà em nghĩ”.
Vẻ mặt của Minh Dao chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi, cà phê cũng đã được cô ngậm vào miệng.
Vốn tưởng rằng câu này đã thẳng thắn lắm rồi, nhưng Minh Dao không ngờ câu tiếp theo của Kỳ Tự lại càng trần trụi hơn.
Anh rất thản nhiên, đi thẳng thẳng vào vấn đề:
“Bởi vì tôi chuẩn bị theo đuổi em, Minh tiểu thư”.
Minh Dao bị đình trệ trong vài giây, cà phê trong miệng đột nhiên bị sặc vào khí quản.
Cô sợ hãi và ho khan dữ dội.
Kỳ Tự nhíu mày, cầm một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Nhưng Minh Dao lại giống như lò xo, bật dậy rồi lùi lại.
“Không cần.”
Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra lau miệng, mặc dù não bộ vẫn chưa hồi phục sau những lời người đàn ông này nói ra, cô vẫn bình tĩnh nói:
“Đừng đùa nữa Kỳ tổng, cho dù anh tin hay không thì hành vi mạo phạm của tôi thật sự chỉ là hiểu lầm, tạm biệt”.
Minh Dao nói xong, xoay người liền bỏ chạy.
Kỳ Tự cũng không có đuổi theo, nhìn dáng vẻ vội vàng chạy trốn của cô, lại nhìn tới đôi hoa tai bị đưa trả về, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.
Phụ nữ tự tìm đến cửa sẽ có nhiều cách thức kỳ lạ, nhưng là động cơ thầm kín, hay thật sự là tình huống hiểu lầm, Kỳ Tự rõ hơn ai hết.
Cố ý tặng đôi hoa tai đắt tiền, chỉ là thủ đoạn thử lòng của anh.
Kết quả đúng như anh dự đoán, cô không tham lam, càng không có ý muốn lấy lòng anh.
Nhờ cái tên mà cô đã đăng ký trong đêm triển lãm trang sức, Kỳ Tự dễ dàng tìm thấy mọi thông tin về cô.
Hai mươi tuổi, người Hồ thị, độc thân, hiện đang học khoa diễn xuất Học viện Điện ảnh, đang là năm cuối sắp tốt nghiệp.
Kỳ Tự nhắm mắt lại, suy nghĩ liền vọt tới một đêm hai năm trước.
Anh khẽ cong môi.
Cho nên khi đó cô hẳn là mới 18 tuổi, là độ tuổi vừa trưởng thành.
———
Minh Dao gần như chạy ra khỏi khách sạn Châu Dật.
Cô sợ rằng nếu cô ở lại lâu hơn, tổng tài kia có phải sẽ phát bệnh tâm thần và làm ra chuyện điên rồ hơn không.
Đúng vậy, Minh Dao cảm thấy Kỳ Tự đúng là bị bệnh tâm thần mà.
Không có ai lại đi nói muốn theo đuổi người khác chỉ sau một hai lần gặp mặt, nếu không phải bệnh tâm thần thì chính là cái đồ trăng hoa lãng tử, gặp người nào thích người đó.
Minh Dao không có hứng thú với loại thiếu gia ăn chơi, giàu có này.
Có rất nhiều cậu ấm nổi tiếng ở Bắc Kinh theo đuổi cô, nhưng Minh Dao biết những người này đến Học Viện Điện Ảnh tìm bạn gái đều không có tình cảm thực sự, chỉ là hơn thua sự đua đòi phù phiếm.
Đối với những điều này Minh Dao đều rất rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...