Thế Thân Không Dễ Làm


Ba chị em sau hai tuần gặp lại nhau, Minh Dao nói đùa với Giản Ninh:
“Cậu mà còn không quay về thì mình với Tinh Địch phải báo cảnh sát và dán thông báo tìm người đó”.

Giản Ninh:
“Đến mức này sao, mình chỉ là đi Thượng Hải chơi mấy ngày thôi mà”.

Lúc nói những lời này Giản Ninh vẫn đang xem điện thoại, ngay cả khoé miệng cũng nở một nụ cười mật ngọt mà cô nàng không nhận ra.

Quản Tinh Địch và Minh Dao nhìn nhau, lặng lẽ đi vòng ra sau Giản Ninh, phát hiện cô nàng đang trả lời Wechat liền đọc theo:
“Ninh Ninh, chiếc túi em thích anh đã đặt rồi, một lát cùng nhau đi ăn nhé — oh shit Giản Ninh, cậu đang nhắn tin với ai?”
Giản Ninh nghe vậy lập tức bấm tắt màn hình:
“Quản Tinh Địch, cậu thật đáng ghét mà, dám nhìn lén tin nhắn của mình”.

Minh Dao và Quản Tinh Địch cùng tung tuyệt chiêu nhìn Giản Ninh chằm chằm.

Giản Ninh bị nhìn đến ớn lạnh, chỉ có thể thành thật nhận tội:
“Được được mình nói, chẳng phải lần trước mình đâm vào một chiếc oto sao, chính là chủ của chiếc xe đó, anh ấy theo đuổi mình”.

Minh Dao và Quản Tinh Địch đột nhiên hét lên:
“Không thể tin được không thể tin được, Giản đại tiểu thư vậy mà lại đang yêu, đã đến bước nào rồi?”
“Cái gì mà yêu”.


Giản Ninh lộ ra một chút ngượng ngùng:
“Vẫn còn đang trong giai đoạn thử thách, mình vẫn chưa có đồng ý đâu”.

Nói thì nói vậy, nhưng nhắc tới người đàn ông này ánh mắt của Giản Ninh lập tức sáng lên.

Tốt nghiệp trường danh giá, có tiền có sắc, điểm mấu chốt chính là —
“Anh ấy rất giỏi nói lời âu yếm nha, không thấy mình là sẽ nhắn tin nói nhớ mình, ngại chết được”.

Quản Tinh Địch:
“Oẹ —“
“Nôn cái đầu cậu ấy”.

Giản Ninh không phục:
“Lúc trước cậu yêu đương không phải cũng khoe khoang với tụi mình như vậy sao”.

Minh Dao nhìn hai người nói chuyện với nhau bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Đừng cãi nữa, hai cậu đều không phải là người mà”.

Lúc trước ba chị em từng thề ai yêu trước là chó.

Kết quả Quản Tinh Địch là chó đầu tiên, hiện tại Giản Ninh cũng không chịu thua kém mà chuẩn bị thành chó số 2.

Còn một mình Minh Dao ở lại với những nhọc nhằn của cuộc đời.

Vừa nãy mới còn cãi nhau, lúc này hai người bạn gái lại ở cùng trận tuyến, giọng điệu như mẹ già khuyên nhủ Minh Dao:
“Dao Dao, đừng ở một mình nữa, nói chuyện yêu đương đi, thật sự rất thơm”.

Minh Dao:
“……….


Cũng không biết tại sao mà trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt của Kỳ Tự.

Minh Dao thất thần.

Ở một khía cạnh nào đó, có phải mình và anh ấy đang yêu nhau dưới vỏ bọc bạn bè không?

Chắc là không phải đâu.

Giản Ninh cũng có nói, đối tượng của cô ấy chỉ cần một phút không thấy cô ấy là sẽ nói nhớ.

Kỳ Tự chưa bao giờ như vậy.

Anh ấy đi được vài ngày, ngoài những lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, cũng không nói với mình chuyện gì vượt quá phạm vi bạn bè.

Anh ấy thật sự tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước bạn bè mà mình đã nói lúc đầu, không vượt qua ranh giới nào cả.

Minh Dao cắn ống hút và uống một hơi cạn sạch:
“Mình không thèm, đàn ông có gì tốt đâu, mình chỉ muốn đóng phim cho thật hay thôi”.

Hai cô bạn nghĩ nghĩ, một trái một phải nịnh nọt:
“Vậy cậu nhanh nhanh phấn đấu đi, tụi mình chờ ôm đùi”.

Minh Dao:
“……….


Sau khi dùng cơm với hai chị em, Minh Dao đang chuẩn bị về khách sạn, đột nhiên Điền An Ni gọi cho cô và nói với cô về kế hoạch mới nhất.

“Mấy ngày nữa cho em chụp tuyên truyền, sau đó thông báo chính thức về việc ký hợp đồng, xác thực Weibo này kia….

.

ngoài ra chị có một trợ lý cho em, tối nay chị dẫn cô ấy đến gặp em để làm quen một chút”.


“Tối nay?”
“Đúng vậy, mấy tháng này chị không sắp xếp hoạt động nào cho em, trước tiên cùng chị đi xã giao, tối nay dẫn em đi tham gia tiệc của mấy nhân vật lớn”.

Minh Dao có chút kháng cự:
“……….

Chị”.

Điền An Ni biết cô băn khoăn:
“Chị đi theo mà, sợ cái gì”.

Minh Dao cũng hiểu, đừng nói ở lĩnh vực giải trí, hiện nay quan hệ con người trong bất kỳ ngành nào đều là kỹ năng rất quan trọng.

So với nhiều người cô đã may mắn lắm rồi, có Điền An Ni giúp cô sàng lọc, tránh cho những buổi xã giao không cần thiết.

Minh Dao đồng ý:
“Dạ”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận