Lúc này trên sân khấu đang bắt đầu cắt bánh kem, bài hát chúc mừng sinh nhật cũng vang lên.
Tâm trạng của Minh Dao cũng theo không khí náo nhiệt này mà tốt lên một chút, khi cô đang vỗ tay theo điệu nhạc, Giản Ninh bỗng nhiên chọt chọt cô và ra hiệu:
“Nhìn bên kia kìa”.
Minh Dao không hiểu chuyện gì, theo hướng nhìn qua, phát hiện một vài người mặc đồ bảo an đang đứng vây quanh Trần Dung.
Sắc mặt của Trần Dung hình như không được tốt, dáng vẻ kích động đang cãi cọ gì đó.
Giản Ninh rủ Minh Dao cùng Quản Tinh Địch:
“Qua đó xem đi”.
“Mình không thèm đi”.
Minh Dao không có hứng thú với cô ta.
“Vậy hai tụi mình đi”.
Giản Ninh nói xong liền lôi kéo Quản Tinh Địch đi qua đó, Minh Dao tiếp tục nhìn Kỷ Mộc Dương đang cắt bánh kem trên sân khấu.
Chưa đầy 2 phút, hai người đã quay trở lại.
Vẻ mặt cười hí hửng.
Cái miệng nhỏ của Giản Ninh thì thầm mật báo cho cô:
“Còn nói cậu với đàn anh Kỷ không có gì! Người ta che chở cậu nhiều như vậy, thấy Trần Dung đẩy cậu liền trở mặt bảo cô ta cút đi”.
Minh Dao:?
Quản Tinh Địch cũng gật đầu:
“Mình làm chứng, chính tai mình nghe được bảo an kêu Trần Dung phải lập tức rời khỏi, có cả một đám người đứng xem, Trần Dung tức đến nỗi cả khuôn mặt đều tái mét”.
Minh Dao sửng sốt một lúc lâu, đến lúc nhìn qua chỉ thấy bóng dáng tức muốn hộc máu của Trần Dung biến mất ở cửa.
Giản Ninh nhéo nhéo Minh Dao, ý vị sâu xa:
“Được đó chị em à”.
Quản Tinh Địch cũng giơ ngón cái lên:
“Không sai, CP ngọt nhất Học Viện Điện Ảnh không phải hai người thì còn ai, mình và Ninh Ninh sẽ dẫn đầu đẩy thuyền”.
Không rảnh để ý mấy lời chọc ghẹo của 2 người chị em, Minh Dao vội kéo Giản Ninh qua hỏi:
“Bảo an có nói là ai mời cô ấy ra ngoài không?”
Giản Ninh nhớ lại:
“Chuyện đó thì không, nhưng ngoại trừ đàn anh Kỷ ra thì còn ai sẽ làm vậy?”
Minh Dao mím môi, mắt hướng đến lầu 2 nơi có ánh sáng mờ mịt tìm kiếm.
Kỳ Tự không có ở đây.
Minh Dao lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Vậy…….
Người ra mặt vì cô cuối cùng là Kỷ Mộc Dương hay Kỳ Tự?
Khả năng là Kỷ Mộc Dương có vẻ cao hơn?
Vì cái tên công cụ người kia chỉ ra mặt cho bạn gái thôi mà.
Màn cắt bánh kem trên sân khấu cũng đã xong, bởi vì có quá nhiều người nên trợ lý của Kỷ Mộc Dương đã tặng cho mỗi vị khách một hộp chocolate mousse.
Bữa tiệc sinh nhật cũng đã sắp kết thúc, nhưng nhiệm vụ của Minh Dao vẫn chưa hoàn thành, đang nghĩ xem cách nào để gửi bánh cho Kỳ Tự, người mà cô vừa mới dỗ dành chỉ có một nửa thì điện thoại vang lên.
Minh Dao liếc nhìn thấy tên người gọi, đột nhiên úp điện thoại xuống.
Cô sợ hai cô bạn thân ngốc ngếch bên cạnh thấy được chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, đem cô ra lột sạch sành sanh.
Minh Dao mặt không biểu tình đeo tai nghe lên và đi đến một nơi yên tĩnh trả lời:
“Alo”.
“Tầng B2, đưa em về trường”.
Minh Dao đang định nói gì đó thì Kỷ Mộc Dương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt của cô:
“Minh Dao, lát nữa em về trường sao? Anh thuận đường, anh đưa em về”.
Minh Dao há miệng:
“Hả?”
Cô có chút trở tay không kịp.
Một người trong điện thoại nói muốn đưa mình về, một người đứng trước mặt cũng muốn đưa mình về.
Một người đóng vai Cố Viễn, một người bản thân đang trở thành Cố Viễn để trải nghiệm cốt truyện.
Hai người Cố Viễn, chọn ai.
Đương nhiên Kỳ Tự cũng nghe thấy lời Kỷ Mộc Dương nói, thấy cô còn đang do dự, giọng nói đã có chút không vui:
“Muốn anh lên tìm em?”
Minh Dao buột miệng thốt ra:
“Đừng!”
Kỷ Mộc Dương:
“Đừng?”
Minh Dao âm thầm cúp điện thoại của Kỳ Tự:
“Ý em là em cùng về với bạn em là được, không phiền đàn anh.
Đúng rồi —“
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội để hỏi:
“Vừa nãy Trần Dung……….
”
Minh Dao không nói ra hết, chỉ là muốn dò hỏi.
Kỷ Mộc Dương hiển nhiên không biết:
“Trần Dung làm sao?”
“……….
”
Minh Dao đã hiểu.
Minh Dao cười cười:
“Không có gì, em đi trước, đàn anh sinh nhật vui vẻ”.
Minh Dao nói qua với Giản Ninh và Quản Tinh Địch rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cô tìm thấy chiếc xe của Kỳ Tự một cách quen thuộc, nhìn quanh xác định không có ai mới ngồi vào.
Kỳ Tự liếc cô:
“Không đi với Kỷ Mộc Dương sao?”
Vẻ mặt của Minh Dao như [Sao anh lại nghĩ em như vậy]:
“Em đương nhiên sẽ đi với anh, chúng ta là bạn tốt mà”.
Kỳ Tự biết cô đang muốn lấy lòng, trong lòng cười khẽ, nhưng biểu tình lại nhàn nhạt trả lời cô:
“Ai là bạn tốt với em?”.
Anh chỉ muốn làm bạn trai em thôi.
Nhưng mà Kỳ Tự không có nói ra câu này.
Minh Dao lại hiểu sai ý, tự lý giải rằng Kỳ Tự vẫn còn đang giận.
Còn tưởng rằng anh ấy nguyện ý giúp mình đuổi Trần Dung đi là đã hết giận chứ.
Câu xin lỗi đã nói đến mệt rồi, Minh Dao đành phải đem bánh kem đang cất trong túi đưa cho anh:
“Đừng giận, bánh kem này cho anh, cảm ơn anh đã giúp em đuổi cái người bán nam bán nữ kia đi”.
Khoé môi của Kỳ Tự hơi nhếch lên, mắt nhìn đến chiếc bánh kem:
“Anh không ăn đồ ngọt”.
“……….
”
Ai ya, vẫn còn kiêu ngạo.
Không ăn thì thôi.
Tôi ăn một mình còn ngon hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...