Thế Thân Không Dễ Làm


Lúc này đột nhiên Giản Ninh gọi video cho cô.

Minh Dao thậm chí đã quên vừa rồi chính cô đã gửi tin nhắn cho Giản Ninh, vì vậy cô thản nhiên bắt máy:
“Sao?”
Câu nói đầu tiên của Giản Ninh đã làm cho Minh Dao cảm thấy huyết áp của mình đã tăng gấp đôi.

“Soái ca đâu? Cậu tìm góc độ len lén chụp cho mình xem đẹp trai cỡ nào!”
Minh Dao:
“……….


Thang máy yên tĩnh lạ thường, Giản Ninh đã bán đứng Minh Dao một cách cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

Mặc dù không điểm mặt gọi tên, nhưng đương sự đang đứng ở phía sau, bất kỳ ai có chút tư duy cũng sẽ biết người mà hai cô gái này đang thảo luận chính là mình.

Minh Dao cảm thấy toàn thần đều không được khoẻ, cô vội vàng ngắt video đồng thời lên tiếng phủ nhận:
“Không có ở đây”.

Thang máy một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Minh Dao từ từ định thần lại, cảm thấy hối hận vì câu trả lời vừa rồi dường như không có giá trị.


Cô hơi nghiêng sang một bên, đang muốn len lén quan sát phản ứng của người đàn ông một chút, lại phát hiện ra anh ta đã cất điện thoại từ lúc nào.

Bây giờ anh ấy đang khoanh tay và nhẹ nhàng dựa vào thành thang máy.

Lúc ánh mắt Minh Dao quét qua, anh cũng thản nhiên chào đón.

Bất thình lình 4 mắt nhìn nhau.

“……”
Trái tim của Minh Dao nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy một loại xấu hổ âm thầm nào đó đang nhanh chóng quét qua cơ thể của cô và đi vào từng lỗ chân lông.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả bộ bình tĩnh nhìn về phía trước như không có gì xảy ra.

May mắn thay, thang máy đã lên đến tầng 19.

Cửa mở ra, Minh Dao điềm nhiên bước ra ngoài.

Cô không quay đầu lại, thật ra là cũng không có mặt mũi để quay lại, đến khi nghe thấy tiếng thang máy đóng lại cơ thể của cô mới được thả lỏng.

Minh Dao dựa theo số phòng mà Giản Ninh gửi cho cô, đưa tay gõ cửa.

Giản Ninh ôm chầm lấy cô, biểu hiện trìu mến “một ngày không gặp như cách ba thu”:
“Chị em tốt mình nhớ cậu quá”.

Minh Dao nhớ tới chuyện khi nãy, chán ghét đẩy cô nàng ra:
“Cậu không những muốn giết mình mà còn muốn mình chết đúng không? Gọi video lúc mình trong thang máy, sợ người khác không biết chúng ta đang nói về anh ta à?”
“Xin lỗi haha”.

Giản Ninh vừa cười vừa kéo cô qua:
“Mình cũng đâu biết anh ta đang ở trong thang máy, chủ yếu là do cậu khen đẹp trai nên mình cũng muốn nhìn một chút xem như thế nào”.

Minh Dao có mắt nhìn người rất cao, những người theo đuổi cô trong 4 năm đại học có thể vây thành một vòng Bắc Kinh, nhưng cô không vừa mắt ai trong số họ.

Hai người đi vào phòng, Minh Dao để túi xách xuống, ngồi trên sô pha:
“Sao cậu lại đến ở khách sạn?”
Giản Ninh ngồi xuống đối diện cô, thuận tiện mang tới một đống đồ ăn:
“Mình tới để ôm đùi anh trai”.


“……….


“Mình ở thành phố D lỡ mua mấy cái túi, thẻ cũng hết tiền, chỉ có thể tìm anh trai xin tài trợ chút tiền tiêu vặt”.

Minh Dao đã hiểu.

Lần gần đây nhất lúc Giản Ninh cà sạch thẻ tín dụng, cha của cô nàng đã đóng băng tất cả các thẻ dưới tên của ông, biến Giản Ninh từ một đại tiểu thư tiêu tiền không chớp mắt trở thành một hộ nghèo ngay đến cái bánh bao cũng phải chia làm ba, cuối cùng phải đi theo Minh Dao ăn uống hết 2 tháng mới không đói chết.

Cho nên lần này Giản Ninh rất thông minh, không có tiền thì đi tìm anh trai.

“Hôm nay anh trai mình đến Bắc Kinh để bàn công việc, mỗi lần đến đây anh ấy đều ở khách sạn Châu Dật, vì vậy trước tiên mình sẽ ở lại đây, đợi lát nữa xông đến tặng cho anh ấy một sự ngạc nhiên”.

Minh Dao cắn một miếng dưa lưới:
“Đau lòng cho anh trai của cậu 3 giây”.

“Đừng nói về mình nữa”.

Vẻ mặt của Giản Ninh trở nên nghiêm túc:
“Nói mình nghe chuyện của cậu đi.

Sao nghe nói vai diễn Lâm Vân Vân cũng có phần của Trần Dung? Còn chưa có quyết định sao?”
Minh Dao và Giản Ninh đều là sinh viên năm cuối khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, và Trần Dung học cùng khoa với họ.

Cách đây một thời gian, một bộ phim truyền hình tình yêu đô thị đến bộ phận tuyển chọn diễn viên và hàng trăm người được phỏng vấn, cạnh tranh rất kịch liệt.


Minh Dao có ngoại hình ưa nhìn, đó cũng là ưu điểm lớn nhất của cô.

Sau nhiều vòng casting, nhân vật nữ số hai đang được lựa chọn giữa Minh Dao và Trần Dung.

Theo lời của đạo diễn, dung mạo và khí chất của Minh Dao rất phù hợp với nhân vật nữ số 2, nhưng cách xử lý cảm xúc của Minh Dao đối với vai diễn này vẫn khiếm khuyết một chút.

Ngược lại Trần Dung tạo cảm xúc nhân vật có thể chấp nhận được, nhưng ngoại hình lại có chút miễn cưỡng.

Mặc dù cuối cùng đoàn làm phim vẫn chưa quyết định sử dụng ai, nhưng đạo diễn rất thích Minh Dao, đã ngầm khẳng định vai diễn này sẽ được dành cho cô.

Đạo diễn Tống liên tục dặn dò Minh Dao, trước khi quay phải nghĩ về tâm tư của nhân vật và đề cao kỹ thuật diễn.

Nhưng cái Minh Dao thiếu là kỹ thuật diễn sao?
Không phải.

Cái cô thiếu chính là kinh nghiệm.

Chưa nói đến chuyện một người chưa từng yêu đương như cô lại đi đóng phim tình yêu thần tượng, tuyến tình cảm phát triển đằng sau còn phức tạp hơn nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận