Vừa tiễn Giản Ninh đi thì đạo diễn Tống gọi điện thoại đến, ông báo với Minh Dao rằng cuộc họp mới bắt đầu và bộ phim sẽ chính thức bấm máy sau 3 tháng nữa.
Về vai diễn Lâm Vân Vân, trước mắt đạo diễn Tống vẫn hướng về Minh Dao.
“Điền An Ni đã liên lạc với tôi để trao đổi về tình hình của cô, phải, có thể do các buổi diễn thử thường xuyên gần đây khiến cô bị áp lực.
Vì vẫn còn ba tháng nữa, cô có thể thoải mái suy ngẫm về kịch bản, tôi sẽ hẹn một thời gian khác để xem cô diễn.
”
Giống như một sợi dây chun bị kéo căng đột nhiên được buông lỏng, Minh Dao nhẹ nhõm ngay lập tức.
Vậy bây giờ, có tính là thiên thời địa lợi nhân hoà không?
Đạo diễn Tống cho cô ba tháng.
Kỳ Tự cho cô một cơ hội để luyện tập.
Vận mệnh giống như thấy quá bất công với Minh Dao mà lót đường cho cô, cô làm sao có thể bỏ qua.
Chỉ bằng cách trải nghiệm cuộc sống thực tế, có lẽ mới có thể cảm nhận được cảm giác yêu hận đầy đau đớn, tuyệt vọng và phức tạp của Lâm Vân Vân.
Trở lại ký túc xá, Minh Dao mở kịch bản ra, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Cố Viễn và Lâm Vân Vân, cô đã tìm kiếm nội dung tương ứng dựa trên tiến triển hiện tại của cô với Kỳ Tự.
Sau đó, tiếp tục ám chỉ bản thân mình —
Tâm động.
Tâm động.
Động tâm đi!
Bất tri bất giác, hình ảnh người đàn ông xuất hiện sau lưng vào buổi sáng hiện ra trong đầu của cô.
Giọng nói dừng lại bên tai kia thật sự rất có lực sát thương.
Tâm Minh Dao đột nhiên khẽ động, lại không tự chủ được mà tăng tốc.
Có trạng thái!
Minh Dao mở mắt ra và nhanh chóng nhìn xuống kịch bản.
Động tâm xong, cuối cùng cô gái thẹn thùng nhịn không được phải chủ động gọi điện cho người đàn ông.
Minh Dao làm theo các bước và nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để tìm số của Kỳ Tự.
Trước khi gọi Minh Dao chợt nhớ ra điều gì đó, cô gõ tên và lưu số của anh vào danh bạ.
Sau đó, cô bấm gọi, chờ người đàn ông bắt máy.
Sau một vài tiếng bíp, Kỳ Tự trả lời.
“Alo”
Minh Dao nhìn chằm chằm vào kịch bản, hít sâu một hơi, ngường ngùng mà trả lời rập khuôn như lời thoại trong kịch bản.
“Chuyện là”
“Tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm”.
Minh Dao chọn một nhà hàng tây cho buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, tuy không phải là cao cấp nhất nhưng không khí hơn hẳn, lãng mạn pha chút ấm áp, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Trước khi đến nhà hàng, Minh Dao đã tìm thấy Weibo của Kim Đường, nhìn qua ảnh của cô ấy, trang điểm theo phong cách của cô ấy, mặc chiếc váy dài thướt tha mà cô ấy thích mặc hàng ngày, với mái tóc dài được buông xoã sau lưng, cẩn thận tạo ra một bản sao Kim Đường.
Để đạt được hiệu quả diễn xuất tốt nhất, cũng phải làm cho Kỳ Tự mau chóng cho phép mình nhập diễn mới được.
Kỳ Tự đến lúc 6h30 tối.
Đúng như Minh Dao dự đoán, ánh mắt đầu tiên của người đàn ông này có chút kỳ lạ khi nhìn thấy cô, Minh Dao cố ý giả vờ như không phát hiện, mỉm cười nói:
“Anh đến rồi.
”
Kỳ Tự không nhìn cô nữa, biểu tình vừa rồi như chợt thoáng qua.
Anh ngồi xuống đối diện cô và nói:
“Sao tự nhiên em lại mời tôi ăn cơm?”
Minh Dao rũ mắt xuống, nở một nụ cười thẹn thùng.
“Vâng, ngày hôm qua làm phiền anh cả đêm, thật sự ngại quá”.
Kỳ Tự khẽ nhếch môi, không nói gì.
“Phải rồi”.
Minh Dao lấy ra đôi hoa tai kim cương hình bướm từ trong túi xách:
“Sao anh lại lén đưa cái này cho tôi.
”
Kỳ Tự nâng ly trước mặt uống một hớp, sau đó hờ hững trả lời cô:
“Tôi không muốn đưa cho ai khác”.
“……….
”
Câu trả lời này thật sự khiến cô bất động thanh sắc.
Không muốn đưa cho ai hết, chỉ muốn đưa cho cô.
May là Minh Dao biết trước tâm tư của anh ta, nếu không thì người phụ nữ nào có thể chịu được cách thả thính cao cấp như vậy?
Minh Dao cố gắng giữ bình tĩnh.
Lần này cô không từ chối nữa, bình tĩnh đón nhận, đồng thời lấy ra món quà đã chuẩn bị trước – cà vạt của Lâm Vân Vân.
Minh Dao trực tiếp áp dụng lời thoại trong kịch bản:
“Anh tặng tôi hoa tai, tôi chỉ có thể lịch sự chọn lại cho anh một món quà”.
Sau đó, cô mở hộp quà tinh xảo:
“Anh thích không?”
Khi giúp Kỳ Tự chọn cà vạt, Minh Dao thực sự nhập vai bạn gái dụng tâm để chọn.
Bởi vì cô biết rằng chỉ bằng cách đặt mọi cảm xúc của mình vào, cô mới có thể nhận được phản hồi sâu sắc nhất.
Vì vậy lúc này, Minh Dao cũng như Lâm Vân Vân, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Kỳ Tự.
Anh ấy sẽ thích nó chứ?
Nhưng Kỳ Tự nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói:
“Đương nhiên.
”
?
Anh còn chưa nhìn nó lần nào đó tra nam!
Anh không thể đối với tôi có lệ một chút sao?
Minh Dao hoài nghi rằng ngay cả khi cô để một chiếc giẻ lau vào trong đó, người đàn ông này cũng có thể mắt như mù mà nói thích.
Quên đi, chỉ là đang diễn kịch thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...