Nhìn vào gương, Minh Dao vẫn không thể tin rằng tình tiết trong bộ phim truyền hình lại thực sự xảy ra với mình.
Vào thời khắc quan trọng tranh giành vai Lâm Vân Vân này, cũng vào lúc quan trọng này Minh Dao lại không thể nhập vai, sự xuất hiện của Kỳ Tự có phải là do ý trời?
Ý trời có phải là để cho Minh Dao thực sự cảm nhận được cảm giác của một thế thân không?
Nhất thời, Minh Dao có chút bối rối, suy nghĩ cứ rối tung lên.
Lau khô mặt, Minh Dao bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang định mở cửa đi xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nói chuyện rất trầm thấp ở bên ngoài.
“Có thấy không?”
“Không có, cậu chủ kêu tôi tới hỏi cô ấy muốn ăn đồ Trung Quốc hay là đồ Tây?”
“Tôi nghe nói cô ấy trông rất giống … ”
“Suỵt!” Giọng nói nhanh chóng cắt ngang người đối diện:
“Cậu chủ không thích người khác nhắc đến cô Kim.
Nên im lặng thì im lặng, đừng có đâm họng sún.
Minh Dao dựa vào cửa lắng nghe cuộc nói chuyện của người giúp việc, cho đến khi giọng nói yếu dần và biến thành hai tiếng gõ cửa.
“Cô ơi, cô muốn ăn gì cho bữa sáng ạ?”
Nếu những bức ảnh trong ví vừa rồi là bằng chứng vật chất, thì cuộc trò chuyện giữa những người giúp việc có thể được coi là bằng chứng cá nhân.
Nói chung, càng ít người nhắc đến, trong lòng lại càng không thể buông bỏ….
.
Minh Dao đứng sau cánh cửa, đột nhiên bực bội.
Cô nhớ lại những gì Giản Ninh nói ngày hôm đó – [Ai có thể sẵn lòng để hoa khôi khoa diễn xuất của chúng ta làm thế thân? Mù mắt chó hắn đi].
Chà, họ Kỳ thật sự bị mù.
Cô hít sâu một hơi, mở cửa ra, cười như không biết chuyện gì:
“Không cần đâu, tôi có việc phải làm, tôi về đây”.
Mặc dù Kỳ Tự không ép cô ở lại ăn sáng, nhưng lại đưa cô trở về trường, hoàn toàn không có đường trốn.
Trong xe, Minh Dao vẫn đang tiêu hóa chuyện cô được chọn làm bạch nguyệt quang của chủ tịch nên cả quãng đường đều im lặng không nói gì.
Kỳ Tự cũng rất ít nói, cơ bản anh cũng không phải loại người ồn ào hay thích nói nhiều, thỉnh thoảng ngẫu nhiên chỉ nói vài câu, cũng dặn dò Minh Dao đừng uống rượu một mình.
Đến cổng trường, Minh Dao đang định xuống xe, Kỳ Tự đột nhiên gọi cô lại.
“Minh Dao”.
Giọng nói khàn nhẹ, có thêm chút quyến rũ, thật sự rất dễ nghe.
Trong lòng Minh Dao có chút rung động không thể giải thích được, quay lại nhìn anh.
“Vậy, em có cho tôi cơ hội theo đuổi em không?”
Minh Dao dừng một chút:
“Tôi … Tôi sẽ nghĩ về nó.
”
Cô thực sự cần thời gian để suy nghĩ xem có nên cho mình một cơ hội chân thật để trải nghiệm cuộc sống của Lâm Vân Vân hay không.
Kỳ Tự gật đầu, không hỏi thêm, sau khi Minh Dao đóng cửa xe anh liền rời đi.
Từ lúc bắt đầu anh ta đã đầy mục đích tính toán, không giống như những người khác luôn dành những lời yêu thương vô bờ bến cho người mình thích, còn sợ là không dành đủ thời gian.
Minh Dao hiểu, bởi vì anh ấy thực sự không thích mình chút nào.
Trở lại ký túc xá, Giản Ninh thuê một công ty chuyển nhà để chuyển đồ ra ngoài.
Nhìn thấy Minh Dao trở lại, Giản Ninh nhanh chóng bắt lấy cô hỏi:
“Cậu đã chạy đi đâu vậy? Hôm qua mình gọi cậu hoài không được!”
Minh Dao nhìn Giản Ninh, đột nhiên tự hỏi không biết có phải cô bạn gái này cũng là ông trời phái tới khuấy nước không, hết lần này tới lần khác đem cô đưa ra trước mặt Kỳ Tự.
Minh Dao thở dài ngồi xuống, nói:
“Không đi đâu, uống nhiều quá rồi ngủ ở nhà một người bạn.
”
“Bạn?”.
Dường như Giản Ninh ngửi thấy mùi bát quái, kéo ghế ngồi đối diện với cô:
“Bạn nào? Bạn nào của cậu mình cũng biết hết, nam hay nữ?”
Minh Dao không thỏa mãn ham muốn nói chuyện bát quái của cô nàng, mà ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói:
“Bảo bối, mình hỏi cậu một vấn đề”.
Giản Ninh:
“Cậu nói đi”.
“Chính là, cậu cảm thấy một diễn viên, vì muốn tìm hiểu nhân vật, hiểu rõ hơn về vai diễn, nên đi trải nghiệm cuộc đời giống như cô ấy, là bình thường sao?”
Rất mau Giản Ninh đã trả lời:
“Chuyện này không phải là hết sức bình thường sao? Cậu xem, Lý ảnh hậu vì diễn vai của cô gái nông thôn, cô ấy đã đến nông thôn làm ruộng để trải nghiệm cuộc sống; còn có Lưu Ảnh, vì diễn tiếp viên hàng không, đã đi học chuyên ngành và đi theo phi hành đoàn làm việc trong vài tháng.
Trải nghiệm cuộc sống cho nhân vật là một điều rất đáng khâm phục, OK, sao cậu lại có thể hỏi nó có bình thường hay không?”
Cô ấy nói cũng rất đúng.
Minh Dao chớp chớp mắt, tìm không ra lời phản bác.
Gần như cùng lúc đó, Minh Dao đã suy nghĩ rất nhiều.
Chẳng hạn, sự thị uy của Trần Dung đối với mình.
Chẳng hạn, đạo diễn Tống tiếc hận thở dài.
Lại chẳng hạn, lúc ghi danh vào Học Viện Điện Ảnh, cô đã tràn đầy tự tin bảo đảm ở trước mặt mẹ cô.
Bây giờ là bộ phim đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp, cô làm sao có thể rút lui, làm sao có thể từ bỏ?
Phải làm hết sức mình bằng mọi giá.
Dù sao động cơ của Kỳ Tự cũng không trong sáng, cho nên lấy anh ta ra luyện tập, coi như có qua có lại, đáp lễ anh ta thôi.
“Rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì vậy?”, Giản Ninh huơ huơ tay trước mặt của Minh Dao:
“Có phải cậu bị nhân vật Lâm Vân Vân kia làm cho mệt mỏi quá rồi không, gần đây mình thấy cậu có chút bần thần”.
Trong lòng Minh Dao đã có quyết định, cười cười:
“Không có, mình giúp cậu dọn đồ”.
Hai người cùng nhau chuyển hành lý xuống lầu, trên đường đi, Giản Ninh miễn cưỡng nói:
“Mình dọn đi rồi ký túc xá này chỉ còn có mình cậu.
Hay là qua ở chung với mình đi”.
“Không được, mình định tìm phòng ở gần phim trường, sau này cũng tiện cho việc đóng phim”.
“Vậy được rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...