Trần Dung biết hoa tai đã bị văng ra ngoài, vẻ mặt “chả sao cả”:
“Cũng đâu phải cố ý, trả cô một đôi mới là được”.
Đôi hoa tai ngọc trai là một thương hiệu của Hàn Quốc, phiên bản cao nhất cũng chỉ khoảng 200 tệ.
Nhưng một bạn học phía sau Trần Dung nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cô ta nói gì đó, Trần Dung sửng sốt mà rũ mắt xuống.
Trên nền gạch nhẵn bóng, ngoài đôi hoa tai bằng ngọc trai, còn có một đôi hoa tai kim cương sáng loáng, tinh xảo nằm yên tĩnh.
Đó là thiết kế tua bướm có giá cao nhất tại buổi triển lãm đêm đó.
Trần Dung lập tức khiếp sợ:
“Cô……….
”
Mặc dù Minh Dao không biết tại sao hoa tai lại xuất hiện trong hộp, nhưng khuôn mặt tiểu nhân của Trần Dung đã khiến cô tức giận rồi, cô lập tức vòng tay ôm ngực nói:
“Được đó, đền một đôi mới đi”.
Cả ký túc xá lâm vào tình trạng xấu hổ, đáng lẽ Trần Dung tới đây là để xem Minh Dao bị chê cười, nhưng ai ngờ tự mình lấy đá đập lên chân.
Cô ta nhặt hoa tai lên nhìn:
“Đâu có hư”.
“Hư hay không do cô nói sao? Kim cương bên trong bị nứt mắt thường cô thấy được sao?”
“……”
“Không bồi thường cũng không sao, Giản Ninh, gọi cảnh sát cho mình, nói rằng có người phá hoại tài sản cá nhân”.
Giản Ninh nhanh chóng đáp lại, nhấc điện thoại, bấm số 110 trước mặt Trần Dung.
Vẻ mặt của Trần Dung khó coi đến cực điểm, tức giận cướp đi điện thoại của Giản Ninh:
“Không phải là hai chuc ngàn sao, tôi trả được.
”
……….
Trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, Trần Dung không cam tâm tình nguyện mà thanh toán hai vạn cho Minh Dao.
Ngay khi cô ả rời đi, Giản Ninh đóng cửa lại, hỏi chuyện phiếm của Minh Dao:
“Không phải hôm đó có người đặt mua rồi sao? Cái này từ đâu ra?”
Minh Dao không biết làm thế nào để giải thích mối quan hệ không rõ ràng giữa mình và Kỳ Tự với cô bạn gái này đây, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc nói nhảm nhí:
“Đây chỉ là hàng nhái để đánh lừa Trần Dung thôi”.
“Vậy hả?” Giản Ninh nghiêm túc quan sát đôi hoa tai, lẩm bẩm lầu bầu:
“Hàng nhái bây giờ làm cũng giống thật quá đi, mình không phân biệt được”.
Minh Dao chuyển tiền cho Quản Tinh Địch và nói:
“Không phải cậu đang vận động quyên góp tiền cho học muội năm hai đang bị bệnh sao? Giúp mình chuyển hai chục ngàn cho cô ấy nhé”.
Tiền tài bất nghĩa Minh Dao chưa từng nghĩ sẽ dùng đến, coi như gián tiếp giúp Trần Dung tích chút công đức đi.
Sau khi cất đôi hoa tai kim cương lại lần nữa, Minh Dao phát hiện ra có một vách ngăn bằng nhung ở giữa hộp trang sức, có lẽ Kỳ Tự đã đặt đôi hoa tai ở lớp dưới cùng.
Đến lúc này rồi, Minh Dao cuối cùng đã hiểu vì sao lúc tối người đó lại nói câu kỳ quái kia.
Đã vay anh bốn nghìn còn nhận đôi hoa tai đắt tiền mà không hề hay biết, sự tình giữa hai người không phải một câu là có thể nói hết.
Cẩu nam nhân rất có tâm cơ.
———
Ngày hôm sau, Minh Dao đúng giờ đi vào phim trường của đạo diễn Tống.
Trước sau Minh Dao đã diễn thử 5 lần, lần này là lần thứ 6, đạo diễn Tống rất khắc khe trong việc tuyển chọn diễn viên, dù chỉ là một vai phụ, ông ấy cũng rất nghiêm túc.
Hôm nay Minh Dao diễn thử một cảnh khác.
Lời thoại sớm đã thuộc làu, mỗi một tình tiết đều nhớ như in trong lòng, Minh Dao tự nhận gần đây đã nghiên cứu rất nhiều tuyến tình cảm của nhân vật Lâm Vân Vân, hẳn là hôm nay sẽ làm đạo diễn Tống hài lòng.
Nhưng mà sau khi kết thúc buổi diễn thử 10 phút, nhìn vẻ mặt cau có của đạo diễn Tống, cô đã hiểu rồi, có lẽ diễn như vậy vẫn chưa đạt.
Quả nhiên, đạo diễn Tống bước ra từ phía sau màn hình, lắc đầu thở dài —
“Dao Dao, cô chỉ diễn được mặt ngoài của Lâm Vân Vân, cô chưa bước vào trái tim của cô ấy.
Cô xem đoạn diễn này, đây là lần đầu tiên cô ấy làm một bàn đầy món ăn cho sinh nhật Cố Viễn kể từ khi hai người ở bên nhau, nhưng anh ta lại không trở về.
Lâm Vân Vân rất đau khổ, nhưng còn chưa đủ, cô ấy không chỉ đau khổ, còn rất thất vọng, không tự tin, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân.
Loại đau đớn đó, loại tuyệt vọng đó, loại cảm giác yêu ghét phức tạp đó, cô hiểu không?”
Lại nữa lại nữa.
Minh Dao buồn bã trả lời trong lòng – tôi không hiểu.
Sao lại phức tạp như vậy!
Còn khó hơn cả thi toán Đại Học.
Đạo diễn Tống lại ân cần dạy bảo một phen, phân tích từ nông đến sâu, cuối cùng, ông nói một cách nghiêm túc:
“Trần Dung có mối quan hệ với nhà sản xuất, tối hôm qua trong bữa tiệc tôi nhìn ra được cô ấy rất muốn có vai diễn này, cô phải cố gắng lên, nếu không dùng thực lực nói chuyện tôi cũng không giữ được cô”.
Minh Dao sững sờ một hồi mới nhẹ nhàng nói:
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn Tống”.
Trước ngày hôm nay, Minh Dao đối với vai diễn Lâm Vân Vân còn tự tin nắm chắc phần thắng trong tay.
Nguyên nhân là trong bốn năm học đại học, thành tích chuyên môn của Minh Dao vẫn luôn rất tốt, cô đã vài lần giành được học bổng.
Nhưng sau hôm nay, Minh Dao không còn quá tin tưởng.
Cô chưa từng thất bại nhiều lần như vậy.
Minh Dao cảm thấy rất xấu hổ khi nghĩ đến cảnh đạo diễn Tống nghiêm túc cau mày, rời khỏi phim trường, cô lang thang không có mục tiêu, cuối cùng đi vào một nhà hàng Nhật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...