Dạ Lam đột nhiên cảm nhận được Dư Huy thần sắc không đúng hơi sửng sốt nhìn anh.
Dư Huy gương mặt tái nhợt, thần tình ảm đạm, dường như tất cả sức lực đều bị rút đi vậy.
Nhìn Dư Huy như vậy, Dạ Lam đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Môi cô hơi hé ra, do dự định nói gì đó..
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
-"Dạ Lam, tôi mang một ít thịt nai qua..." cho cô.
Một người thanh niên trẻ tuổi tươi cười đầy mặt đi vào nhà, trên tay xách theo một túi thịt nai.
Ở khi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi trong nhà Dạ Lam, câu chưa nói xong chợt ngưng bặc.
-"Thù, khi nào về vậy?" Dạ Lam nuốt xuống câu chuẩn bị nói, ngẩng đầu, âm thanh mang theo sự thân thuộc đứng lên tiếp trong tay chàng trai túi thịt, hỏi.
-"Vừa từ rừng về, đây là..?" Chàng trai tên Thù đáp lại một cái tươi cười đầy mặt, nhìn sang Dư Huy hỏi.
-"Một vị khách du lịch đến thôn chúng ta." Dạ Lam trả lời.
Một câu phủi sạch quan hệ nhượng Dư Huy trong lòng đau nhói.
Anh rất rõ ràng, đây có lẽ không phải người anh yêu, nhưng bản năng khi nghe cô nói như vậy trong lòng vẫn nhịn không được khổ sở.
Không phải giọng nói của cô, cái gì cũng không phải.. Dư Huy cay đắng.
Môi giật giật muốn nói gì đó, sau cùng mím chặt, Dư Huy chậm chạp đứng lên.
-"Thật xin lỗi, đã làm phiền, tôi.." Dư Huy nhìn gương mặt Dạ Lam tim từng hồi đau nhói, anh mở miệng.
-"Anh Thù" hai giọng đồng âm non nớt vang lên nhượng Dư Huy giật mình, mà Dạ Lam thân thể cũng đột nhiên cứng ngắc.
Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai đứa bé đang ôm lấy chân chàng trai kia vây xung quanh, rất vui vẻ, rất vui vẻ..
Lúc anh bước vào nhà cũng nhìn thấy hai đứa trẻ này, chỉ có điều toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người cô gái kia, nên không quá để tâm.
Hiện tại nhìn kỹ mới thấy, tiểu cô nương thật ra rất giống mẹ, rất xinh xắn.
Dư Huy theo bản năng sờ sờ túi quần xem có kẹo hay không.
Nửa năm trôi qua, đi khắp mọi nơi, Dư Huy có thêm thói quen mới là tích trữ kẹo trong người.
Rất nhiều nơi dân bản địa rất nhiều con nít, mà anh muốn ở lại, phần lớn là khách sạn, tất nhiên không thiếu nhà dân.
Nhiệm vụ của anh để được nghỉ lại vài ngày tại nhà dân rất đơn giản, chăm trẻ.
Chăm trẻ cần kẹo.
Dư Huy rút ra được kinh nghiệm như vậy. Cho nên trong túi anh lúc nào cũng có kẹo.
Dư Huy rút ra hai cây kẹo bảy màu đi đến hai bước, quỳ một chân xuống sàn nhà, ánh mắt ôn hoà.
Thật ra anh không quá thích hài tử, nhưng anh không bài xích, nhưng hiện tại, khi nhìn tiểu cô nương trước mắt tim anh chợt mềm mại.
-"Cho con" anh ôn nhu nói.
Tiểu cháo cải thấy kẹo hai mắt lập tức toả sáng, xoay đầu nhìn mẹ, thấy Dạ Lam không có biểu hiện gì mới vui vẻ chìa hai tay nhận lấy kẹo, yêu thích đến hai má đỏ bừng .
Dư Huy cười khẽ.
Dạ Lam nhìn một màn này, hai tay nắm chặt vào nhau.
Đừng...
Đừng phát hiện..
Dư Huy quay người sang tiểu nam hài bên cạnh,khi nhìn thấy gương mặt cậu bé, môi hơi hé ra nụ cười liền cương lại.
Anh trừng lớn mắt nhìn chằm chằm nam hài trước mắt, thậm chí ngưng cả hô hấp, que kẹo từ trên tay rơi xuống đất.
Dạ Lam toàn thân phản phất bị tưới một chậu nước lạnh.
Xong!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...