Xe cộ ngoài đường vẫn tấp nập, hắn cảm nhận trái tim của mình run lên từng hồi, tay lái cũng sắp nắm không vững nữa rồi.
Lam Triệt cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, hắn xoa đầu cô, khẽ nói:
- Đúng vậy, con của chúng ta sẽ giống em và giống anh. Chúng ta đặt tên cho con là gì đây nhỉ? Phải đặt một cái tên thật đẹp để nó theo con đến suốt đời.
Hắn phải nói dối, hắn phải giả vờ, bởi hắn không dám nói sự thật cho Châu Giang biết. Hắn sợ cô đau.
Châu Giang từ bé đã không thể có được tình yêu vĩ đại của mẹ, và vĩnh viễn về sau cô cũng chẳng thể làm mẹ được. Đây có lẽ là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong cuộc đời của cô.
Nụ cười sán lạn ấy hắn sao nỡ dập tắt? Ánh mắt nhiều hy vọng như thế, hắn sao nỡ phá huỷ.
Vạt nắng buổi chiều nhẹ dịu mang hương vị nồng ấm chiếu sáng người con gái bé nhỏ ấy, cô mong manh tựa như bọt biển, nếu sự thật phơi bày cô sẽ chẳng thể sống được nữa mất.
Vì vậy Lam Triệt sẽ thay cô giấu hết mọi chuyện, một mình hắn đau khổ được rồi, hắn, lần đầu tiên thấy mình lực bất tòng tâm.
——————
Trong một căn phòng tối, người đàn ông cẩn thận gài chốt cửa, không quên nhìn trước ngó sau một lượt.
Cuối cùng, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện. Đầu dây bên kia là giọng của một bà lão, dường như rất thư thái, bà ta hỏi:
- Việc tôi nhờ ông đã làm xong chưa?
- Thưa lão phu nhân, tôi đã lừa được Lam thiếu gia và Lam thiếu phu nhân rồi. Tôi nói cô ấy không thể sinh được con vì bị khối u tử cung. Bọn họ có vẻ rất tin!
Bà lão hài lòng, nhẹ giọng:
- Được rồi, ông làm tốt lắm. Tiền sẽ được chuyển qua tài khoản của ông, đủ để ông ra nước ngoài sống một cuộc sống mới.
Người bác sĩ không khỏi vui mừng luôn miệng cảm ơn.
Sau khi cúp máy, ông thở dài.
Triệu Nhã Nhược bảo ông phải báo việc vô sinh cho Châu Giang, nhưng ông lại giấu cô mà đi báo với Lam Triệt trước. Bà ta có ơn cứu mạng với ông, ông không thể không trả ơn được. Xem như mấy chục năm công đức chữa bệnh của ông lần này đều bị xoá sạch đi.
Việc giấu Châu Giang chính là chút lương tâm cuối cùng ông giữ lại cho mình!
——————
Biệt thự Lam gia.
Lam Triệt điều chỉnh sắc mặt vô cùng tốt, một chút cũng không có sơ hở. Hắn ân cần đỡ Châu Giang xuống xe:
- Nào, cẩn thận một chút, để anh đỡ em.
Châu Giang vịn vào tay hắn, đôi môi hồng hồng nở nụ cười tươi rói.
Lam Luật cùng với Lam Lão gia cũng vừa vặn đi mua sắm về. Hai người xách xuống xe túi trước túi sau, nào là sữa, nào là thuốc bổ, quần áo thoải mái dành cho người bầu....cô có cảm giác như hai người này chắc là đã vơ hết cả đồ đạc trong thành phố này về tới nơi rồi.
Lam Luật siểm nịnh cười với cô, hôm nay anh mặt một cái áo thun rộng, nhìn qua vô cùng năng động và thoải mái.
- Chị dâu ngoan nhé, em đã mua rất nhiều sữa cho chị. Từ hôm nay nhiệm vụ của em chính là mỗi tối nhắc nhở chị uống đúng giờ đó!
Châu Giang mặc dù nhỏ tuổi hơn Lam Luật rất nhiều, thế nhưng anh không ngại cung kính gọi cô là chị.
Cô đáp lại anh một nụ cười, rồi làm động tác ý là Cảm ơn cậu!
Nói rồi anh quay sang Lam Triệt, vẻ mặt hớn hở như phát hiện ra một điều mới lạ
- Em đã nghĩ ra tên lót cho cháu rồi, là An. Chữ An mang ý nghĩa đại phúc đại lợi, có thể kết hợp được với rất nhiều chữ khác để tạo nên cái tên hay đó.
Lam lão gia cũng tán thành:
- Tiểu Luật nhà ta nói đúng đấy. Chữ An nghe rất nhẹ lòng, rất hay!
Nhìn cả nhà hạnh phúc, ngoài mặt hắn cười nhưng trong lòng chua xót, nỗi đau chậm rãi khoét mòn trái tim của hắn.
—————
Lam Luật loay hoay chăm sóc mấy cái cây hoa kiểng ở trước sân biệt thự, đột nhiên sự chú ý hướng về người thanh niên đang tiến vào.
Sắc mặt anh vui như được mùa, nhanh chóng tiến lại phía người đó:
- Sao hả? Đến tìm tôi?
Thư kí của Lam Triệt tên là Trình An, cậu trông thấy Lam Luật thì sắc mặt vẫn lạnh lùng không đổi, bóng lưng thẳng tắp, nếp áo sơ mi phẳng phiu nghiêm túc.
Giữ một khoảng cách nhất định với đối phương, cậu nói:
- Tôi không tìm anh, tôi tìm Chủ tịch Lam Triệt!
Lam Luật nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của cậu thì lại càng muốn chọc ghẹo thêm một chút, anh bĩu môi khinh thường:
- Nhớ tôi thì cứ nói, sao lại phải dối lòng thế nhỉ?
Thả sao nhé cả nhà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...